Nữ nhân y phục đỏ rực tự nhiên rời đi giữa đống hỗn độn, khi đi ngang qua quầy liếc nhìn chưởng quầy ngồi xổm dưới đất run lẩy bẩy: “Bọn họ gây sự trước, tìm bọn họ bồi thường.”
Bàn tay chưởng quầy hé ra, nhìn về phía đệ tử của Xích Dương tông không biết sống hay chết trong quán rượu, ông ta nuốt một ngụm nước bọt.
Nữ nhân y phục đỏ rực bước ra ngoài quán rượu, bên ngoài ồn ào náo động một trận.
Ma tu Thất Nguyệt đánh người!
Ma tu Thất Nguyệt đánh người ở Vân thành!
[Nhiệm vụ ẩn: Nhất chi độc tú. Gợi ý: Không cùng tộc loại đều là ngoại tộc, chán ghét bọn chúng.]
Minh Thù bị tiêu đề này của Hài Hòa Hiệu làm cho khiếp sợ.
Từng trải qua mấy tiêu đề không đứng đắn trước đây, đột nhiên tới một tiêu đề đứng đắn như vậy…
Hài Hòa Hiệu lại muốn làm con thiêu thân gì đây.
[Không gian trước ký chủ làm rất tốt, tiếp tục cố gắng! Giá trị thù hận ở ngay phía trước, mong ký chủ nỗ lực để bọn họ muốn đánh chết cô!]
Khen ký chủ Hài Hòa Hiệu có ích lợi.
“Nhất chi độc tú của ngươi có liên quan gì đến gợi ý?”
[…] Hài Hòa Hiệu im lặng một lúc.
[Không cần để ý chi tiết nhỏ.]
“Chi tiết nhỏ quyết định thành bại.”
[Ký chủ không cần như vậy.] Hài Hòa Hiệu đột nhiên sùng bái mù quáng.
[Hơn nữa chi tiết nhỏ ở đây của ký chủ cũng không phải là chỉ những việc nhỏ không đáng kể, ký chủ đừng khinh thường tôi ít đọc sách.]
“Xem ngươi có thể làm gì.”
Một Hài Hòa Hiệu chỉ biết xem tiểu yêu tinh đánh nhau mà lại biết nhiều như vậy.
[Tất cả là để phục vụ ký chủ tốt hơn!] Hài Hòa Hiệu tuyên bố tuyên ngôn.
“Ha ha.” Trẫm thấy ngươi chính là mưu đồ không tốt.
Minh Thù đi được một đoạn, xác định xung quanh không có ai lúc này mới vịn tường thở dốc.
Thân thể này của nguyên chủ bị thương, vừa rồi giả vờ nhưng đã tiêu hao hết chút sức lực cuối cùng.
Ăn uổng phí rồi.
Sao trẫm lại xui xẻo như vậy.
Minh Thù tiện tay lấy ra một cái đùi gà lúc nãy mang từ quán rượu ra.
Nàng cắn một miếng đùi gà, suy nghĩ nàng sẽ đến đâu để lấp đầy cái bụng… không phải, để chữa bệnh.
Âm thanh “hừ hừ” tức giận của thú nhỏ truyền đến.
Minh Thù cúi đầu nhìn thú nhỏ không biết đã lăn về từ lúc nào, đạp nó một cái: “Không phải ngươi chạy rồi sao?”
Thú nhỏ lập tức tức giận.
Con sen, ngươi tránh ra cho ta!
Thú cũng có tôn nghiêm!
“Ngươi quay về làm gì, không phải muốn bỏ nhà ra đi sao?”
Thân thể thú nhỏ mềm nhũn lấy tư thế quái dị ló ra từ dưới chân Minh Thù, nó lắc lắc lông trên người.
Không quay lại thì không quay lại, ai mà thèm.
Thú nhỏ hừ lạnh một tiếng, tự cho là thật nhảy nhảy rời đi.
Minh Thù: “…”
Bỏ trẫm lại đi ăn mảnh lẻ một mình, được đấy!
“Ở đâu!”
Minh Thù giật mình vội chạy về phía ngõ hẻm, đám người kia vẫn chưa thôi đuổi theo.
Đuổi theo trẫm đâu có đồ ăn vặt.
Minh Thù quẹo trái quẹo phải, một lúc lâu mới cắt đuôi được người phía sau.
Đánh?
Đánh cái rắm ấy!
Bây giờ trẫm là người bị thương.
Gắng gượng được một lúc sau đó hỏa táng à?
Trẫm không ngu xuẩn đến thế.
“Thể lực của đám tiểu yêu tinh này bền đấy.” Minh Thù vịn tường thở dốc.
“Thể lực không bền thì sao có thể gọi là tiểu yêu tinh.” Âm thanh đột ngột vang lên từ phía sau Minh Thù: “Cô nương, cô vịn vào cửa lớn nhà ta.”
Minh Thù quay đầu, người sau mở một cánh cửa, nam nhân mặc áo trắng đứng bên trong đang mỉm cười nhìn nàng.
Khuôn mặt của nam nhân không tính là đặc biệt xuất chúng, nhưng đặt chung một chỗ nhìn lại đẹp vô cùng.
Khiến cho người ta cảm giác thoải mái lại thân thiện.
Minh Thù nhướng mày.
Cho dù cơ thể này bị thương, cũng không thể không phát hiện ra sự xuất hiện của người này chứ.
Có quỷ!
Minh Thù đứng sang bên cạnh nhường đường một chút.
Nam nhân đi từ bên trong ra, đóng cửa lại.
“Cô nương bị thương không nhẹ phải điều dưỡng cho tốt, nếu không dễ để lại mầm bệnh.” Giọng nói của nam nhân dịu dàng lịch sự: “Cô nương mua thuốc không?”
Trên đường có người lôi kéo để ngươi mua thuốc, ngươi mua không?
“Không có tiền.”
“Vậy à.” Nam nhân tỏ vẻ thất vọng: “Vậy thì tiếc quá, cô nương bảo trọng, có tiền có thể tới tìm ta mua thuốc, thuốc đến bệnh đi.”
Nói xong nam nhân xoay người đi về phía bên ngoài ngõ nhỏ, lúc này Minh Thù mới phát hiện sau lưng hắn có đeo gùi, hơi không ăn khớp với khí chất kia của hắn.
Minh Thù quay đầu nhìn cái sân nhỏ, nhìn qua không có gì đặc biệt so với xung quanh.
Kỳ lạ.
“Có thấy một nữ nhân mặc áo đỏ không?”
“Bên kia.”
Minh Thù: “…” Người anh em, cho dù trẫm không mua thuốc của ngươi, ngươi cũng không cần phải như vậy chứ!
Minh Thù ghi nhớ nơi này, đợi trẫm khỏe rồi sẽ quay trở lại giết chết ngươi!
…
Nửa tháng sau.
Minh Thù mang theo túi giấy dầu chậm rãi leo lên núi, xung quanh chợt có con vật nhỏ chạy qua, phát ra tiếng động sột soạt.
Vết thương nửa tháng trước bây giờ đã gần như khỏi hẳn.
Có điều nửa tháng nay, đám tiểu yêu tinh truy sát nàng kia cũng không chịu ngồi yên, chỉ cần nàng xuất hiện chính là kỳ cảnh ngàn người vây xem.
Ài, xinh đẹp phiền não thật.
Minh Thù leo lên đỉnh núi, vòng qua mấy cây đại thụ, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một con rắn khổng lồ.
Chết toi.
Cái đầu to đùng của con rắn bò trên tảng đá, cơ thể quanh co quấn quanh phía sau vách đá.
Minh Thù: “…”
Nàng liền đi mua đùi gà chiên, người anh em này sao lại treo ở đây? Đã nói chờ ta quay lại đại chiến ba trăm hiệp cơ mà!
Minh Thù đi tới vách đá nhìn xuống phía dưới.
“Sư huynh, cẩn thận…”
Bên dưới vách núi là hai người treo lơ lửng.
Đang cẩn thận ghé vào vách đá với lấy một bông hoa nhỏ màu trắng.
Bụi hoa nhỏ này có ẩn chứa chút linh khí nồng đậm, có điều vẫn chưa thành thục lắm.
Tài sản quý giá của trời đất đều sẽ có linh thú trông coi, không phải bọn chúng không muốn ăn nhưng chưa tới thời điểm thì có ăn cũng vô ích.
Không bảo vệ thì phải làm sao?
Vì vậy cứ bảo vệ, người liền đến.
Linh thú trông coi lâu như vậy, không thể làm áo cưới không công cho người khác.
“Người anh em đáng thương.” Minh Thù vuốt đuôi con rắn khổng lồ, đồ chơi này chưa có linh trí có thể ăn…
“Sư huynh, có người!”
Có thể hai người phía dưới nghe thấy tiếng thì thầm của Minh Thù, ngẩng đầu nhìn lên.
Nữ nhân y phục đỏ rực đại mã kim đao (*) ngồi xổm bên vách đá, đang cười híp mắt nhìn bọn họ: “Có phải các ngươi bị con lừa đá vào não rồi không? Bay xuống là có thể nhặt rồi, sao các ngươi lại phải trèo?”
“Nếu ở đây có thể bay, chúng ta còn phải trèo?” Người phía dưới tiếp một câu theo bản năng.
“À.” Tình tiết này là tuyệt mật.
Chiêu trò, toàn là chiêu trò.
Nơi có bảo bối hoặc không thể dùng năng lực, hoặc là sẽ có các loại nguy hiểm do đó dẫn tới những tình tiết cẩu huyết.
Hai người phía dưới phản ứng lại.
Không đúng, người này xuất hiện từ lúc nào?
Vì sao bọn họ không phát hiện?
Không đúng!
Sao nhìn cứ quen quen chứ?
“Ngươi ngươi… ngươi là yêu nữ!” Một người trong đó run run chỉ vào Minh Thù.
“Người của Vô Cực kiếm tông à.” Minh Thù nhìn thấy trên người người kia có vẽ biểu tượng chiếc kiếm nhỏ, khẽ nheo mắt: “Trùng hợp thật đấy, Phương Vãn kia của các ngươi ở đâu hả?”
Đệ tử Giáp cả giận nói: “Yêu nữ ngươi tìm Phương Vãn sư muội để làm gì!”
Minh Thù cười nhẹ: “Tìm nàng ta hẹn hò.”
Hai người đều nổi da gà toàn thân.
“Ngươi đừng có gây phiền phức cho Phương Vãn sư muội.”
Minh Thù chống cằm, giọng mang ý cười: “Vậy các ngươi cũng phải từ dưới đấy lên đây mới có thể cản ta.”
Phía dưới vách núi là sương mù dày đặc sâu không thấy đáy, bọn họ bò từ chân núi lên rõ ràng chẳng mấy chốc, không biết tại sao vực đá ở đây lại sâu không thấy đáy như vậy.
***
(*) Đại mã kim đao: Mô tả cách nói chuyện lỗ mãng, sắc nhọn hoặc hành động hùng hổ, nghiêng về hướng thô lỗ.