Minh Thù rơi xuống một cái cây, cô chưa kịp đứng dậy thì phía trên đã có một bóng đen rơi xuống. Phía trên có bóng đen rơi xuống, một con rắn to lớn rơi trúng người cô suýt chút nữa là đập gãy thắt lưng cô rồi.
Từ trên cây trượt xuống thuận tiện kéo cả con rắn rơi xuống.
Khẩu phần ăn đây rồi!
Không thể để mất!
Cô nhìn xung quanh, không thấy người nào của Vô Cực kiếm tông, thậm chí đến cả một viên đá rơi xuống cũng không thấy.
Nơi này có chút kỳ quái.
Lúc này, cô đang đứng trong một rừng cây. Cây cối ở đây rất tươi tốt nhưng lại không cao, khoảng cách giữa vị trí các cây dường như là như nhau.
Mặt đất trải một con đường bạch ngọc nhỏ.
Bạch ngọc?
Minh Thù ngồi xổm xuống xem xét đúng là bạch ngọc, hơn nữa còn là bạch ngọc có chứa linh khí.
Bạch ngọc trong mắt người tu chân không đáng giá, nhưng bạch ngọc có mang linh khí lại rất giá trị.
Xa xỉ thật đấy!
Trẫm đây chính là gặp nhà giàu mới nổi mà.
“Ngươi là ai?”
Giọng nói non nớt từ phía sau vang lên. Minh Thù quay đầu lại nhìn, một đứa bé mặc y phục màu xanh lục đứng trên con đường bạch ngọc.
Đứa bé tóc búi hai bên, gương mặt mập mạp mang theo vẻ nghi ngờ.
“Đây là nơi nào vậy?” Minh Thù không trả lời mà hỏi lại.
“Đây là thế ngoại đào nguyên (1).” Đôi mắt tròn vo của đứa bé cong cong thành hình mặt trăng, vô cùng đáng yêu: “Ngươi là người từ bên ngoài vào đây sao?”
“Làm sao ngươi biết ta là người từ bên ngoài vào đây?”
“Phía trên thường hay có đồ rơi xuống đây.” Đứa bé giải thích với giọng điệu như là lẽ tất nhiên.
“Những người cùng rơi xuống với ta đâu rồi?”
“Có khả năng rơi ở nơi khác rồi, là bạn đồng hành của ngươi sao? Để ta tìm giúp ngươi nhé, nơi này rất rộng lớn đấy.”
Minh Thù chợt hiểu, vẫn là cùng bị rơi xuống chỉ là rơi xuống nơi khác nhau mà thôi.
“Không cần đâu.” Minh Thù cười với đứa bé: “Ta với bọn họ cũng không hẳn là bạn đồng hành.”
Đứa bé hơi kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều, đề nghị đưa Minh Thù ra ngoài.
Minh Thù gật đầu đồng ý, lôi theo con rắn đuổi kịp đứa bé.
Đứa bé nhìn chằm chằm con rắn, mấy lần định nói nhưng lại thôi. Hình như không muốn để Minh Thù mang theo vật nặng như thế, nhưng thấy Minh Thù cứ cười híp mắt nhìn mình nó lại không nói lên lời.
Đứa bé nói nơi đây gọi là thế ngoại đào nguyên.
Khi Minh Thù theo đứa bé đi ra khỏi rừng cây, thấy ở cách đó không xa sừng sững một tòa cung điện bạch ngọc, mấy chữ thế ngoại đào nguyên ở phía trên vô cùng bắt mắt.
Đứa bé đưa Minh Thù vào cung điện bạch ngọc.
Cung điện bạch ngọc cũng có không ít đứa bé như nó, ngoại hình đều mập mạp trắng nõn nà nhìn là biết là kiểu ham ăn.
Ánh mắt Minh Thù đảo qua chính điện, rồi lại như không có chuyện gì thu lại tầm nhìn đuổi kịp đứa bé kia.
Đứa bé dẫn Minh Thù đi trên hành lang cung điện bạch ngọc, nhỏ nhẹ giải thích: “Chủ nhân của ta đang bế quan nhưng chủ nhân cũng dặn dò, nếu như có người không may rơi xuống phải chiêu đãi thật tốt, sau đó tiễn họ ra ngoài.”
“Chủ nhân của các ngươi thành tinh rồi sao?”
Đứa bé nghi hoặc nhìn Minh Thù: “Chủ nhân là tu sĩ, không thể thành tinh được.”
Minh Thù đột nhiên khom lưng, cười híp mắt nói: “Thế ư? Vậy sao người ngươi lại toàn là yêu khí?”
Quả nhiên rơi xuống vách đá gặp ông lão được truyền thừa, kể từ nay đi trên con đường tiền đồ thênh thang là đặc quyền của nữ chính.
Đứa bé: “...”
Nó đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó trên dưới quan sát chính mình có chút ảo não: “Ta đã rất nỗ lực cất giấu yêu khí rồi, ngươi vì sao vẫn phát hiện? Ôi ôi ôi, sẽ bị chủ nhân mắng mất.”
“Không sao đâu, chủ nhân sẽ không mắng mà.” Minh Thù vươn tay xoa đầu nó.
Đứa bé có lẽ phát hiện ra Minh Thù định làm gì đó nên giơ tay lên tấn công.
Tiểu yêu tinh với chút đạo hành này, có chỗ nào xứng làm đối thủ của Minh Thù chứ.
Tiểu yêu tinh thấy tình huống có chút sai sai, đột nhiên biến về bản thể muốn bỏ chạy.
Minh Thù túm lấy đuôi, dốc ngược nó lên.
“Ly Miêu (2)?”
Trong bạch ngọc có chứa đựng lượng lớn linh khí, rất dễ khiến người ta quên đi những yêu khí trên người những đứa bé này.
Mà đa số mọi người sẽ bị bạch ngọc thu hút sự chú ý mà xem nhẹ những lực công kích nhỏ của đứa bé.
Minh Thù mặc dù có nghe đứa bé nói nhưng chưa từng tin tưởng lời của nó.
“Ly Miêu không biết là ăn có ngon không đây.” Minh Thù sờ cằm, nói thầm.
“Ôi ôi ôi, ngươi không phải là con người sao? Sao ngươi lại muốn ăn yêu tinh chứ?” Ly Miêu hoảng sợ.
“Có qua có lại, yêu ăn thịt người, người ăn thịt yêu.” Minh Thù nói như lẽ đương nhiên: “Có vấn đề gì sao?”
“Ngươi ngươi ngươi...”
Ly Miêu bối rối, hoảng sợ, nó chưa gặp ai lại muốn ăn thịt yêu tinh như thế.
“Ngươi vừa rồi muốn đưa ta đi đâu đấy hả?” Minh Thù nhéo Ly Miêu hỏi.
“...” Ly Miêu dùng móng vuốt che miệng, không lên tiếng.
Minh Thù cũng không miễn cưỡng nó, xách nó đi vào một khoảng sân.
Nơi này, ngoài lũ yêu tinh này ra vốn dĩ chẳng có người nào khác, cung cấp cho Minh Thù một khoảng sân trống rỗng.
“Có biết quay thịt không?
Ly Miêu hoảng sợ trừng mắt nhìn Minh Thù, nàng ta... nàng ta... muốn nó tự quay thịt mình sao?
Minh Thù đưa con rắn tới trước mặt Ly Miêu: “Nướng nó lên.”
Ly Miêu: “...” Cô vác nó theo lâu như vậy là để ăn sao?
Minh Thù đã buông nó ra, Ly Miêu biến trở lại hình dáng đứa bé. Cửa môn đang ở ngay phía sau nó. Tiểu yêu tinh nuốt nước bọt, chạy hay không chạy đây?
Nữ nhân y phục đỏ rực cười mà như không cười nhìn nó.
Tiểu yêu tinh thở dài một tiếng, uất ức đứng trước con rắn.
Con rắn nhiều thịt, tiểu yêu tinh nướng đến nỗi tay tê hết cả rồi, thế mà nữ nhân ở đối diện vẫn là bộ dạng như chưa ăn no.
Làm sao lại có thể ăn giỏi như thế chứ...
Minh Thù lại hỏi tiểu yêu tinh: “Khi nãy ngươi định đưa ta tới chỗ nào? Ngươi mà không nói ta nướng ngươi luôn đấy.”
Tiểu yêu tinh nhìn con rắn một lúc, nói lí nhí: “Phía sau... có một cái ao.”
“Đưa ta tới cái ao làm gì? Mở party chắc?”
Party là cái gì chứ?
Tiểu yêu tinh không hiểu, hắn chỉ có thể nước mắt lưng tròng nói: “Đưa mấy người đẩy xuống ao, còn để làm gì... bọn ta cũng không biết nữa, bọn ta đều là bị bắt tới đây mà, hu hu hu.”
Tiểu yêu tinh khóc lóc kể lể, bọn chúng đều là yêu tinh vùng phụ cận bị cưỡng ép bắt tới đây, chờ người ở phía trên rơi xuống.
Vì bọn chúng có thể biến thành hình dáng trẻ nhỏ, bộ dạng hiền lành nên những người rơi xuống sẽ không nghi ngờ.
Bọn chúng chỉ cần để họ uống một loại trà, sau đó sẽ có thể nhẹ nhàng ném bọn họ xuống dưới ao.
“Trong ao có gì?
“Một... Một thanh kiếm.” Tiểu yêu tinh nói.
Kiếm sao?
Ở thế giới này, vũ khí của đa số mọi người là kiếm nên có nhiều kiếm cũng không phải là chuyện lạ lùng gì.
Minh Thù ăn uống no nê, để cho tiểu yêu tinh dẫn mình đi xem thanh kiếm kia.
Tiểu yêu tinh không dám chống lại, một mạch đưa Minh Thù tới nơi có cái ao kia.
Ao bị vây trong một cái viện.
Tiểu yêu tinh trước tiên ghé vào đầu tường phía bên trong xem xét, quay đầu lùi lại: “Chủ... Chủ nhân ở trong đó.”
Minh Thù cũng ghé đầu vào tường theo nó, trong viện có một người đầy yêu khí đang đứng đó.
Tên yêu khí đầy người này chỉ là hình ảnh mô tả, tên nam nhân này có chút chẳng rõ nam hay nữ, trên người mặc y phục rất mỏng, bước đi cũng lắc lắc eo thon nhưng mà ngực lại bằng phẳng.
Hắn đang đi vòng quanh cái ao. Trong ao nổi lên một thanh kiếm màu đen.
Minh Thù cảm thấy lúc trước đã từng thấy trên tivi, đã gặp những kịch bản có liên quan đến đao kiếm. Những thanh kiếm đó đều là bị mắc kẹt, nếu không phải là khí phách xung trời thì chính là sát khí lăng nhân.
Thanh kiếm này thế mà lại trôi nổi lênh đênh trong ao, nhìn như có người tiện tay ném vào trong ao vậy.
***
(1) Thế ngoại đào nguyên: là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người tránh xa thế gian.
(2) Ly Miêu: Gấu mèo thành tinh.