“Vì sao Mễ Lạp nằm trong tay cô ta?”
Cả người Louis rét lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm quản gia phía sau.
Quản gia đứng phía sau toát mồ hôi lạnh: “Lúc Mễ Lạp tiểu thư rời đi, không cho chúng tôi đưa về...”
Lúc hắn hỏi qua chủ nhân có muốn gọi cô quay lại không, thì chủ nhân bảo không cần.
“Cô ấy không cho các ngươi đưa về, thì các ngươi không đưa à?”
Louis cầm đồ trang trí trên bàn ném quản gia: “Nghe ta hay là nghe cô ấy?”
“Mễ Lạp tiểu thư cố chấp...”
Hơn nữa ngài cũng đã nói, Mễ Lạp tiểu thư nói, bọn họ phải nghe theo.
Câu sau quản gia không nói ra, sợ chọc giận Louis.
“Là lỗi của thuộc hạ.”
Lúc này, nhận sai trước thì tốt hơn.
Louis chống tay lên bàn, hô hấp phập phồng hỗn loạn, có thể thấy lúc này hắn tức giận như thế nào.
“Chủ nhân, làm sao bây giờ?”
Bọn họ đã dẫn Hạ Dận qua, cũng không thể để Hạ Dận rút lui?
Bộ giám thị Huyết tộc không phải nhà bọn họ mở, muốn Hạ Dận rút lui sợ rằng không dễ dàng như vậy.
“Nghĩ biện pháp cho Hạ Dận rút lui.”
“Chủ nhân.”
Ánh mắt Louis quét qua, quản gia không dám nhiều lời, lập tức đi làm.
...
Trong phòng tổng thống năm sao xa hoa.
Minh Thù ngồi trên giường, nhìn Mễ Lạp bị trói trên mặt đất, mắt đỏ bừng, cô ta hận không thể bước qua bóp chết Minh Thù.
[Ký chủ, hay là cô hẹn với Louis, sau đó để hắn thấy Mễ Lạp và Huyết tộc khác ẩy ẩy ầy ầy, giá trị thù hận tới tay không tốt sao?]
Minh Thù: “...”
Dẹp cái ý kiến tồi của ngươi đi.
[Không tốt sao?]
Hài Hòa Hiệu vì giá trị thù hận mà suy nghĩ lâu lắm mới nghĩ ra phương pháp rất khả thi này, vì sao ký chủ vẫn ghét bỏ?
“Ngươi thấy tiểu yêu tinh đánh nhau nhiều rồi à?”
Minh Thù càng ghét bỏ.
[Ký chủ muốn xem không?]
Hài Hòa Hiệu hỏi là hỏi như vậy, nhưng một giây sau cũng đã mở ra.
Minh Thù: “...”
Rốt cuộc trẫm có một cái hệ thống kiểu gì vậy.
Một lời không hợp liền để tiểu yêu tinh đánh nhau.
Hài Hòa Hiệu, mẹ ngươi gọi ngươi về nhà học hài hòa kìa.
“Tôi có thể mang em ra ngoài.”
Hạ Phù ngồi bên cạnh Minh Thù, hắn nhìn Leon còn đang gọi điện thoại, thấp giọng nói:
“Thừa dịp bên dưới còn chưa sắp xếp xong, chúng ta có thể xông ra.”
“Tại sao phải đi ra ngoài?”
Minh Thù hỏi ngược lại.
“Không đi ra, lẽ nào ở chỗ này mừng năm mới?”
Minh Thù cười như không cười nói: “Sẽ có người tới đưa chúng ta ra ngoài.”
Hạ Phù lập tức hiểu cô nói ai.
Louis.
Minh Thù thích Nguyên Tịch, chỉ vì nhìn Nguyên Tịch rất ngon miệng, chứ không hề liên quan đến việc gì khác.
Nhưng Mễ Lạp thì khác.
Đối với Minh Thù mà nói, Mễ Lạp có cũng được không có cũng được. Louis muốn đề phòng Minh Thù phát hiện bí mật của Mễ Lạp và cả mục đích của hắn.
Cho nên Mễ Lạp giá trị hơn Nguyên Tịch nhiều.
Minh Thù chống cằm, nói: “Hắn dùng Nguyên Tịch đến uy hiếp tôi, não phát triển quá nhỉ.”
“Em không biết người Nguyên gia rất đặc biệt sao?”
Hạ phù nói: “Đối với Huyết tộc mà nói thì máu Nguyên gia chính là thuốc bổ. Nguyên Tịch còn đặc biệt hơn, có lẽ Louis nghĩ em cần dùng Nguyên Tịch để khôi phục năng lượng.”
Minh Thù thở dài.
Ở đâu ra loại máu thần kì như vậy.
Được rồi, cứ cho là có đi. Dù sao thì cô thật sự nghĩ máu Nguyên Tịch rất ngon, rất muốn thử.
Đúng như dự đoán của Minh Thù, không biết Louis làm cái gì, người phía dưới bỏ chạy hơn phân nửa, rất nhanh chỉ còn lại một tiểu đội.
Sau đó, tiểu đội cũng bị dẫn dụ rời đi.
Leon ngơ ngẩn: “Sao lại đi rồi? Chúng ta đã gọi xong người, nhưng giờ lại không đánh?”
Hắn còn muốn oai phong hò hét xông ra.
Kết quả người lui sạch, cả chút bã cũng không chừa.
Làm sao vậy chứ!
Có để hắn phát huy hay không!
Có Minh Thù thì ai có thể phát huy?
“Cả ngày đánh đánh giết giết, còn ra thể thống gì.”
Minh Thù bình tĩnh nói.
Leon nghẹn họng không nói gì, lúc người ra tay tuyệt đối không nói như vậy, nói những lời này thực sự không sợ cắn rứt lương tâm sao?
“Cậu nói xem người Hạ gia bị Louis đùa giỡn như thế, có thể làm ầm ĩ với hắn hay không?”
Minh Thù và Hạ Phù xuống lầu, cô vừa đi vừa hỏi.
“Hạ Dận phản ứng kịp thì sẽ hành động.”
Hạ Phù cho ra kết luận quan trọng.
Dừng một chút, Hạ Phù lại nói: “Nhưng có thể Louis sẽ vu oan cho người khác. Tôi thì sao?”
“Gửi tin nhắn cho Hạ bộ trưởng, cho ông ta biết nữ vương rất quan tâm ông ta.”
Ngón tay Minh Thù trượt nhanh.
Hạ Phù nhìn cô gửi tin nhắn, khóe miệng giật một cái: “Em có số của ông ta khi nào?”
Đây chính là số cá nhân.
Minh Thù mỉm cười: “Trong di động của cậu.”
Trong lòng Hạ Phù bùng nổ: “Em xem điện thoại của tôi?”
“Cậu không nói là không thể xem.”
“Em còn xem cái gì?”
“Có chuyện không thể phơi bày ra ánh sáng sao?”
Minh Thù nhướng mày.
“Không có.”
Hạ Phù lạnh lùng: “Em còn xem cái gì?”
“Cậu đoán thử đi.”
“...”
Đoán cái rắm!
Không đúng, di động hắn có mật khẩu, còn là mật khẩu đặc biệt, cần vân tay mở khóa. Mẹ nó, bị cô lừa gạt, đều quên hết mấy chuyện này.
Số điện thoại Minh Thù có đương nhiên là Leon cho, cô còn chưa làm như vậy nhưng cũng dễ dàng chọc tức Hạ Phù.
Vì sao chọc tức anh ta?
Không biết, đơn giản là muốn chọc tức anh ta.
Minh Thù gửi tin nhắn cho Hạ Dận có ba ý.
Thứ nhất: Nữ vương Huyết tộc ân cần hỏi thăm.
Thứ hai: Louis lợi dụng hắn.
Thứ ba: Châm chọc ông quá ngu xuẩn.
Mặc kệ Hạ Dận có tin hay không, nhưng nếu Louis muốn vu oan cho người khác cũng không quá dễ dàng.
“Nữ vương, chủ nhân đang chờ ngài.”
Quản gia đã gặp trong lâu đài cổ, lúc này đang đứng trước mặt Minh Thù.
Một tiếng nữ vương, kêu thật châm chọc.
Quản gia nhìn ra phía sau, không có Mễ Lạp, nhíu mày.
“Vậy chờ đi, tôi về thay quần áo đã.”
Minh Thù phất tay, tách khỏi bọn họ, quay lại lối đi bộ.
“Nữ vương, ngài vẫn nên theo tôi thì tốt hơn.”
Quản gia cản đường Minh Thù, kìm nén giọng nói:
“Sự kiên trì của chủ nhân có hạn.”
“Không sao, tôi kiên trì là được.”
Minh Thù mỉm cười: “Nếu hắn còn muốn thấy Mễ Lạp bình an, trăm ngàn lần đừng hối thúc tôi. Người khác hối thúc tôi, tôi sẽ ngứa tay.”
Mễ Lạp không đi cùng Minh Thù, quản gia cho người lên lầu tìm trước, đương nhiên là không tìm được, xung quanh cũng không phát hiện ai tình nghi.
Lúc Minh Thù xuống lầu hấp dẫn sự chú ý của quản gia, thì Leon đã sớm trói Mễ Lạp như cái bánh chưng ở dưới gầm xe chạy đi.
“Nói cho chủ nhân nhà ngươi biết, nếu thức ăn nhỏ nhà tôi mất một sợi tóc, Mễ Lạp có cụt tay cụt chân hay không thì tôi không đảm bảo.”
Quản gia không làm gì được Minh Thù, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô và Hạ Phù rời đi.
Minh Thù về nhà thì Leon đã ở đó, Hạ Phù nhìn chìa khóa trong tay Leon, sắc mặc vô cùng khó coi.
Cô không đưa chìa khóa cho mình, lại đưa cho tên Huyết tộc này!
Minh Thù thật sự về nhà thay quần áo khác, thậm chí còn chậm rãi dùng cơm.
“Em thật sự là không vội.”
Hạ Phù dựa vào bàn.
“Gấp có ích lợi gì, có thể cứu Nguyên Tịch hay giết được Louis sao?”
Cũng không thể, cho nên trẫm gấp cái gì?
Không vội!
“Em không sợ Nguyên Tịch bị giết?”
“Hắn dám sao?”
Minh Thù cười khẽ: “Hắn phải suy nghĩ đến hậu quả khi chọc giận Tư Lạc.”
“Dồn ép quá, cái gì cũng có thể xảy.”
Hạ Phù nhân cơ hội bày tỏ: “Tôi không muốn em rơi vào nguy hiểm.”
“Cậu biết khi nào bản thân đáng yêu nhất không?”
Hạ Phù nghi hoặc.
“Lúc im lặng.”
Hạ Phù: “...”
Nói trắng ra là cô không muốn nghe tôi nói chuyện có phải không?
Mẹ nó, lão tử lo lắng cho cô mà còn dám ghét bỏ!