Ngải Nặc cuối cùng vẫn tới.
Có điều cô cũng không thấy Tuyết Lê đâu.
Ngải Nặc quan sát tỉ mỉ cô gái trước mặt, chỉ nhìn từ bên ngoài cô nhìn qua xác thực tuổi còn trẻ.
Lại đầu tiên nhìn thấy cho người khác cảm giác vô cùng ôn hòa.
Phòng này rất trống chỉ có một mình cô, người vừa rồi mang cô vào cũng đã đi ra.
Ngải Nặc cắn răng: “Thân là vực chủ, cô lại dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này.”
“Không như vậy làm sao tôi gặp được cô? Cô trốn tránh tôi, tôi rất thương tâm.” Minh Thù cười tủm tỉm nói.
Ngải Nặc toàn thân nổi da gà: “Tuyết Lê đâu? Cô mang cô ấy đi đâu rồi?”
“Vẫn khỏe.” Minh Thù từ trên ghế đứng lên: “Rất nhanh cô có thể gặp cô ấy.”
“Cô...” Cô ta gọi mình tới đây, chắc chắn không đơn giản như vậy.
“Cô muốn làm gì?”
“Cô trộm đồ của tôi, cô cảm thấy tôi muốn làm gì với cô?” Đồ vật là của nguyên chủ, coi như cô ấy thấy chết mà không cứu đó cũng là đồ của người ta.
Cũng vì nữ chính giả muốn cứu chính là nữ chính, nguyên chủ đường đường là một vực chủ mà ngay cả một đồ vật cũng không bảo vệ được.
Vận xui này quả thật là bất công không giới hạn.
Nguyên chủ không nổi điên đó mới là trời đất không tha.
-
Quyển Mao và Tiểu Trục giữ ở ngoài cửa, nghe bên trong thỉnh thoảng truyền ra âm thanh kỳ quái.
Tiểu Trục theo thói quen vò đầu: “Người tên Ngải Nặc này, sao tôi nhìn khá quen?”
Quyển Mao đánh hắn: “Con gái của Ngải Đại Đầu ở tinh vực Hoa Hạ, là bảo bối quý giá.”
Tiểu Trục bị đánh không biết phải làm sao, che bả vai đau do bị đánh: “Cậu sao lại đánh tôi.”
Quyển Mao cười nhạt. “Tôi không đánh cậu, cậu ngay cả mình họ gì cũng không biết.”
Tiểu Trục trừng mắt: “Tôi vốn không biết mình họ gì.”
Sắc mặt trên mặt Quyển Mao lập tức cứng đờ. “Tôi...”
Quyển Mao muốn nói xin lỗi nhưng lời còn còn chưa ra khỏi miệng, Tiểu Trục đã chuyển chủ đề: “Con gái của Ngải Đại Đầu sao lại ở đây? Tôi nghe nói cô ta muốn đi làm hoàng tử phi gì đó cơ mà?”
Quyển Mao âm thầm thở phào, tay đánh hắn đổi thành xoa đầu hắn: “Đào hôn đó.”
Tiểu Trục xoay người áp sát vào cửa cách Quyển Mao một khoảng, hắn áp tai vào cửa nghe ngóng: “Sao lại không nghe thấy gì nữa rồi, vực chủ không làm gì người ta chứ vừa rồi còn lớn tiếng như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Tôi nghe nói Ngải tướng quân là người bao che người nhà...”
Quyển Mao thấy một khuôn mặt gần trong gang tấc, hắn thậm chí có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ trên mặt của đối phương, môi màu hồng nhạt hiện lên mê người.
Quyển Mao chợt lùi ra phía sau một bước.
“Cậu làm gì thế?” Tiểu Trục nghi ngờ nhìn về phía Quyển Mao.
Quyển Mao lắc lắc đầu, có chút mất tự nhiên dời ánh mắt ra chỗ khác: “Không làm gì.”
Tiểu Trục nghi ngờ hơn, đang muốn hỏi kỹ thì cửa bị mở ra, Tiểu Trục đang áp người vào cửa không cẩn thận ngã vào bên trong.
Minh Thù nghiêng người tránh ra, Tiểu Trục bị ngã sấp mặt vào bên trong.
Hắn vừa ngửa mặt lên thì thấy Ngải Nặc đang nằm trên mặt đất không biết sống chết.
Trên mặt không bị tổn thương, thế nhưng những chỗ khác nhìn có vẻ không tốt lắm... rõ ràng vừa bị đánh.
Tiểu Trục: “...” Mẹ ơi! Thật đáng sợ, vực chủ dĩ nhiên không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả.
“Đem người ném ra ngoài.” Minh Thù phủi phủi tay, còn sửa sang lại quần áo căn bản cũng không có nếp nhăn nào.
Một lời như phá vỡ không gian yên tĩnh.
Quyển Mao lập tức đưa hai người máy tới, mang Ngải Nặc ném ra tầng bảy mươi tám của tầng lầu khoa học kỹ thuật.
Triển khai lệnh ném của Minh Thù.
Bên ngoài tầng lầu khoa học kỹ thuật không ít người Ngải Nặc bị ném ra như thế, đây chính là để cho cô ta bị mất mặt.
Hơn nữa cô còn chưa cứu được Tuyết Lê trở về!
Minh Thù nhìn theo Ngải Nặc đang ỉu xìu chạy mất: “Thông báo cho Ngải gia tới nhận người.”
“Ngải Đại Đầu nếu như biết vực chủ đánh con gái của hắn, có lẽ sẽ không để yên đâu.”
Ngải Đại Đầu là tên nào?
Minh Thù một lúc lâu mới có phản ứng, cha của Ngải Nặc vì đầu nhìn qua to hơn so với người bình thường, lúc còn nhỏ bị người ta gọi đùa Ngải Đại Đầu.
Về sau biệt danh này vẫn đi theo hắn.
Minh Thù cho rằng Quyển Mao sẽ cho ra một chủ ý mang tính xây dựng, đang muốn nghe hắn nói xong, ai ngờ hắn nói câu tiếp theo: “Không bằng tiên hạ thủ vi cường, giết cô ta đi.”
Người tốt nói lời tốt đẹp?
“Có cần đi tiêu diệt luôn tinh vực Hoa Hạ không?” Xử lý phiếu đổi đồ ăn vặt, ngươi có thể thay thế được không.
“...” Quyển Mao chăm chú suy nghĩ: “Có thể cân nhắc nhưng hành động hơi khó, nếu như cho tôi thời gian, tiêu diệt tinh vực Hoa Hạ cũng không phải là vấn đề.”
“Cái gì, chỉ cần chúng ta mở chiến hạm, nửa phút là dọa cho bọn họ sợ phải đầu hàng.” Tiểu Trục ở bên cạnh đắc ý: “Hơn nữa rất nhiều vũ khí của tinh vực Hoa Hạ đều lấy từ khoa học kỹ thuật của chúng ta, đánh nhau với chúng ta cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
Minh Thù: “...”
Trẫm sai rồi.
Trẫm không nên cùng một đám người điên thảo luận những vấn đề mang tính học thuật kiểu này.
Trẫm cần phải ăn một ít đồ ăn vặt.
“Mở rộng bản đồ, vực chủ thực sự không muốn tìm hiểu kỹ một chút?”
-
Ngải Đại Đầu đang tìm con gái của hắn khắp nơi, nghe nói đang ở thành phố Khoa Học Kỹ Thuật còn muốn Ngải gia tới chuộc người.
Ngải Đại Đầu sao ngồi yên được, đích thân đến đó.
Nhìn con gái mình bị người ta đánh thành bộ dạng kia, Ngải Đại Đầu trong cơn giận dữ, hận không thể treo hung thủ lên đánh một trăm lần.
Nhưng mà sau khi nghe nói hung thủ là vực chủ của tinh vực Sao Chổi, Ngải Đại Đầu im lặng.
Hắn là người bao che người nhà, nhưng cũng không phải bao che một cách mù quáng.
Ánh mắt hắn phức tạp liếc mắt nhìn con gái mình: “Làm sao con lại trêu chọc đến cô ta?”
Ngải Nặc nào dám nói cô đã trộm đồ của người ta, cả việc tới cứu Tuyết Lê nữa: “Con... không biết.”
“Không biết?” Ngải Đại Đầu nghiêm túc: “Nặc nhi, con hãy nói thật cho cha biết rốt cục là chuyện gì xảy ra?”
“Con thực sự không biết, trước đó con cũng chưa từng gặp cô ta sao có thể đắc tội với cô ta chứ.” Ngải Nặc ấp úng bịa chuyện cho qua.
“Nếu không phải con trốn đi, sao có thể xảy ra chuyện như vậy được!” Ngải Đại Đầu đột nhiên vỗ bàn.
Ngải Nặc người run một cái, nhưng lại quật cường nói: “Cha, con không muốn làm hoàng tử phi gì cả, sao cha cứ ép buộc con.”
Ngải Đại Đầu muốn nói lại thôi, một lát sau cường ngạnh nói: “Hôm nay con đừng hòng chạy nữa, lập tức theo cha trở về.”
“Cha...”
Ngải Đại Đầu phất tay, ý bảo Ngải Nặc đừng nói nữa.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, nói chuyện cùng với người bên ngoài, yêu cầu chính mình gặp mặt Minh Thù một lần.
Nhưng mà đối phương lịch sự từ chối: “Vực chủ đang đi bàn chuyện làm ăn, sợ rằng không có thời gian gặp Ngải tướng quân, Ngải tướng quân đưa tiền chuộc sẽ có thể mang theo tiểu thư rời đi.”
“Tiền chuộc?” Ngải Đại Đầu cảm giác mình nghe nhầm.
Bọn họ đây là bắt cóc sao? Lại còn dám đòi tiền chuộc! Còn có vương pháp hay không!
Đối phương cười chân thành: “Tiểu thư nhập cư trái phép vào thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, tội danh này...”
Ngải Đại Đầu bây giờ dù có vài cái đầu to, cũng không thể không cúi đầu: “Ta biết rồi, bao nhiêu ta đưa.”
Bên ngoài không điều tra được ghi chép về việc Ngải Nặc ra vào thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, cô ta đúng là nhập cư trái phép.
Trên tthành phố Khoa Học Kỹ Thuật khắp nơi đều là cơ mật, cho nên từ trước đến nay thành phố Khoa Học Kỹ Thuật đối với người nhập cư trái phép trừng phạt rất nghiêm khắc.
Nếu như bị thành phố Khoa Học Kỹ Thuật lấy danh nghĩa gián điệp điều trở về Hoa Hạ, cả đời Ngải Nặc sẽ bị phá hủy.
Ngải Đại Đầu cũng là lần đầu tiên thấy người muốn đòi tiền chuộc nhưng lại ăn nói hùng hồn như vậy.
Ngải Đại Đầu bị thịt mất một khoản đau xót vô cùng, muốn dẫn Ngải Nặc rời đi. Nhưng Ngải Nặc chết sống không chịu, coi như muốn đi cũng cần phải mang theo Tuyết Lê.
Ngải Đại Đầu không biết tâm tư của con gái mình, chỉ cho là Tuyết Lê là bạn bè của cô.
Nhưng khi hắn đi gặp Minh Thù đòi người, lời còn chưa nói hết đã bị từ chối.
Ngải Nặc tức đến mức nghiến răng, vực chủ kia chắc chắn cũng rất coi trọng Tuyết Lê rồi!