Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 833: Chương 833: Kỷ nguyên tinh hệ (12)




Ba năm sau.

Minh Thù ngậm chất dinh dưỡng đứng ở một mảnh phế tích trên không, Sơn Âm đang chỉ huy người dò xét phía dưới xem có gì khác thường không.

Tiếng các loại dụng cụ tít tít bên tai không dứt.

“An toàn.”

“An toàn.”

Người phía dưới lần lượt phản hồi về, Sơn Âm lúc này mới cùng Minh Thù xuống phía dưới.

Đây là một ngôi sao bỏ hoang.

Trên cả tinh cầu âm u đầy tử khí, không nhìn thấy chút màu xanh nào, một nửa mặt đất đã bị sa mạc hóa, hòa cùng với một ít khối đá lớn.

Minh Thù đá văng tảng đá dưới chân, bàn tay đặt ở phía trên lông mi, tạo ra tư thế nhìn ra phía xa.

“Sát khí thật nặng.”

“Sát khí?” Sơn Âm chưa từng nghe qua từ này, không hiểu: “Sát khí là cái gì?”

Vực chủ nhà hắn thỉnh thoảng lại nói ra mấy từ mới, hắn đã thành thói quen.

Ba năm nay, số người vực chủ đắc tội không dám nói là cả vũ trụ, nhưng nửa vòng vũ trụ là có khả năng, hận đến nghiến răng nhưng cũng không thể không cúi đầu.

Sơn Âm đôi khi cũng nghi ngờ, rốt cuộc là hắn không đủ hiểu vực chủ hay là vực chủ đã thay đổi.

“Sát khí chính là... một loại khí.” Nói cho ngươi, ngươi cũng không hiểu lãng phí sức lực của trẫm.

“...”

“Đi thôi, tìm thử xem, không chừng có đầu mối gì.” Minh Thù nhấc chân đi về phía trước.

Cô tới đây là bởi vì việc buôn bán với người của tinh vực Hải Thụy.

Thời gian ba năm, bọn họ điều tra được không ít thứ, nhưng cuối cùng đều phát hiện, không có bất cứ liên quan hệ với thần thạch cả.

Ngược lại Minh Thù trong lúc vô tình phát hiện được đồ đạc lão vực chủ lưu lại, thần thạch của ông ta, dường như có được từ ngôi sao bỏ hoang này.

Vì không phải làm việc, Minh Thù mang Sơn Âm đi theo làm nhiệm vụ, Sơn Âm sẽ không thể bức bách cô làm việc.

Còn có thể ăn chất dinh dưỡng của những tinh cầu khác để thay đổi khẩu vị.

Hoàn mỹ!

“Tinh cầu này tên gì?” Minh Thù vừa đi vừa hỏi Sơn Âm.

“Đánh số là β 345 - 5823423. Còn có một biệt danh gọi là Địa Cầu, nghe nói là mẫu tinh của tinh vực Hoa Hạ.”

Sơn Âm ngắm nhìn xung quanh, bọn họ bây giờ là đang xâm nhập trái phép lên đất liền, nếu như bị tinh vực Hoa Hạ phát hiện, không chừng có thể gây nên tranh chấp hai khu vực.

“Địa Cầu...” Cô đã đi rất nhiều thế giới, địa cầu đều tồn tại đó là một tinh cầu màu xanh lam đẹp vô cùng.

Nhưng không có Địa Cầu nào lại như thế này!

“Gào!”

Âm thanh đinh tai nhức óc từ đằng xa truyền đến.

Sơn Âm lập tức phất tay: “Cảnh giới.”

Xa xa là một sơn cốc, bọn họ lúc này ở phía trên thung lũng, đoàn người cẩn thận tới gần.

Trong sơn cốc có hai con quái vật như hai hòn núi nhỏ, con khỏe hơn đang cắn vào cổ con còn lại, máu chảy đầy đất.

Loài vật này ở tinh hệ được gọi là thú tinh hệ, da dày thịt béo, đánh không ăn thua.

Mắt Minh Thù híp lại, nhìn con thú tinh hệ khỏe mạnh cắn chết một con khác, nó cót két nhai, rất nhanh con thú tinh hệ kia đã bị nó giải quyết, ngay cả mảnh xương vụn cũng không thừa lại.

Đồ chơi này... không biết ăn có không ngon.

Thú tinh hệ lớn như thế này thường sẽ không sống theo bầy đàn, cho nên nếu có nhiều người, muốn đối phó với nó cũng không phải quá khó khăn.

Minh Thù và Sơn Âm đánh gục con thú tinh hệ này.

Thú tinh hệ khổng lồ ngã xuống đất, Minh Thù đạp lên người thú tinh hệ mới nhớ tới một vấn đề quan trọng: “Đồ chơi này có độc không?”

Trong tinh hệ, ngoài chất dinh dưỡng có thể coi là thức ăn, cũng chỉ còn lại có những thú tinh hệ này.

Nhưng đại đa số thú tinh hệ đều có chứa kịch độc, không thể ăn.

Thú tinh hệ có thể ăn, nhưng ăn nhiều sẽ khiến gien bị biến đổi.

Cho nên mỗi lần ăn cũng phải dùng một loại thuốc kiềm chế.

“Không có độc.” Có người kiểm tra, sau đó bẩm báo cho Minh Thù.

“Bắt đầu nướng thịt đi!”

“...”

Có một vực chủ tham ăn biết phải làm sao?

Sơn Âm tìm một chỗ thịt tương đối mềm cắt ra tranh thủ thời gian dọn dẹp, bắt đầu nướng thịt.

Làm người hầu một cách toàn diện, việc nướng thịt gì gì đó khó mà không đến tay hắn.

Thịt thú tinh hệ này chỉ là mới nghe nói tới, khi ăn vào một lời khó nói hết.

Minh Thù lật lật mấy miếng, chọn một miếng thịt nhỏ, nếm thử hương vị... Ồ? Cũng không tệ.

Thịt rất mềm mà lại không có mùi vị khác thường.

Đây có thể nói là lần ăn ngon nhất của cô từ khi tới tinh hệ.

Thật hạnh phúc!

“Vực chủ, cô không nên ăn nhiều quá.” Sơn Âm thấy Minh Thù ăn không ngừng, nhịn không được khuyên cô.

Minh Thù ôm thịt đi đến chỗ khác.

Đừng mơ lừa gạt lấy thịt của trẫm.

Sơn Âm: “...”

Hắn chỉ có thể chuẩn bị thuốc kiềm chế, đợi Minh Thù ăn xong nghĩ cách cho cô uống hết.

“Thịt này mùi vị không tệ, tôi còn chưa ăn qua thịt ngon như vậy bao giờ.” Có người đưa cho Sơn Âm một miếng thịt.

Sơn Âm hơi nghi ngờ, thử cắn một miếng.

Sơn Âm: “!!!”

Đây là thịt thú tinh hệ?

Dù là tới nhà hàng nổi danh nhất tinh hệ, hắn cũng chưa từng được ăn thịt ngon như vậy.

“Ầm ầm!”

Lúc mọi người ở đây đang đắm chìm trong việc ở tinh hệ mà lại có thịt ngon như vậy để ăn, một chỗ khác trong sơn cốc đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm, mặt đất đều rung chuyển, giống như là có thứ gì đang chạy tới phía bọn hắn.

“Cái gì vậy?”

“Rời khỏi nơi này!” Sơn Âm tỉnh táo phân phó, bất kể là cái gì chắc chắn không phải là thứ tốt gì.

“Vực chủ, đi mau!”

Có người gọi Minh Thù.

Minh Thù bị kéo lảo đảo, cô nhanh chóng chộp lấy miếng thịt cuối cùng, đáng tiếc là chụp không được.

Cô bị lôi về phía sơn cốc bò lên, toàn bộ những người khác vây quanh cô, đề phòng cô gặp phải nguy hiểm.

Minh Thù chỉ có thể giương mắt nhìn bản thân mình và thịt nướng càng ngày càng xa nhau.

Bọn họ mới vừa leo được một nửa, thì thấy cửa vào sơn cốc xuất hiện một đoàn thú tinh hệ cùng loại với con bị bọn họ nướng lên.

“Không ngờ lại là thú tinh hệ cỡ lớn quần cư hiếm thấy, xong rồi, xong rồi, vực chủ nhanh lên đừng ăn nữa, chúng ta không đối phó được với nhiều thú tinh hệ như vậy đâu, trước tiên cần phải trở về trên chiến hạm đã.”

Người bên cạnh gào lên.

Đám thú tinh hệ kia đã chạy đến trước thi thể, lúc này đang tức giận gào thét.

Sau đó một con trong đó nhìn về phía bọn họ bên này, gầm lên giận dữ, tất cả thú tinh hệ đều đuổi theo bọn họ.

Minh Thù bị người kéo chạy cực nhanh, để cho ta ăn xong rồi mới chạy được không, thực sự không chạy được thì xử lý toàn bộ nướng lên ăn, chạy cái gì!

Thú tinh hệ hình thể rất lớn, nhưng chạy cũng không chậm.

Khoảng cách giữa bọn họ không ngừng rút gần.

Bọn họ lúc này giống như là kiến đối mặt với bầy voi.

“Grào”

“Nhanh, lên chiến hạm!”

Chiến hạm ở phía trước, Minh Thù bị đẩy đi lên không cho cô có cơ hội để phát huy.

Phía sau đoàn người cực nhanh vọt lên chiến hạm, cửa chiến hạm được đóng lại thú tinh hệ phía dưới cũng không có cách nào.

Chỉ có thể ở phía dưới hướng về phía bọn họ rít gào.

Từ trên chiến hạm còn có thể nhìn sơn cốc kia ở xa xa.

Thịt của trẫm!

“Tinh hệ thú cỡ lớn lại sống quần cư rất khó gặp.”

“Đó là loại gì vậy?”

“Trước đó tôi đã kiểm tra, trên tinh võng không có tài liệu về chúng, có thể là chủng loại không bị phát hiện.”

“Suýt chút nữa bị chúng nó đuổi theo...”

Một đám người dựa vào bốn phía thở dốc, nhiều thú tinh hệ cỡ lớn như vậy, bọn họ nếu thực sự bị đuổi kịp sợ rằng chạy không thoát.

“Vực chủ, thuốc kiềm chế.” Sơn Âm đã bình tĩnh lại mang thuốc kiềm chế ra.

Những người còn lại được Sơn Âm nhắc nhở, nhao nhao bắt đầu uống.

Vừa rồi mặc dù thịt ăn ngon, nhưng nếu là vì vậy gây nên chứng biến đổi gien sẽ rất phiền phức.

Trong tinh hệ bất cứ cái gì mắc phải chứng biến đổi gien đều chỉ có thể chờ chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.