Có người tập kích chiến hạm.
Bốn phía chiến hạm toàn là lửa đạn, bọn họ bị vây đánh rồi.
Lúc Tiểu Trục thao tác chiến hạm lỗ tai cũng còn chút đỏ, khuôn mặt cũng nóng hừng hực.
Giọng nói bình tĩnh của Quyển Mao không ngừng vang lên bên lỗ tai hắn.
“Nghĩ gì thế, đừng đánh lệch!”
Quyển Mao vỗ đầu Tiểu Trục một cái, hắn lập tức trợn trắng mắt: “Cậu làm đi!”
“Thú vui phức tạp này cũng không phải do tôi thiết kế, đánh nghiêm túc giết chết đám người không cần mạng này cho tôi, ức hiếp lên đầu tiểu gia luôn rồi.” Quyển Mao nói xong cũng xoay người đi qua bên khác.
“Mọi người phía sau thi đấu người nào muốn nhận thưởng? Mau tiến lên giết chết đám xiếc bại não này!” Không biết Quyển Mao đang thét với người nào.
Tổng cộng đối phương có tám tàu chiến hạm.
Vũ trang đầy đủ.
Chuẩn bị như thế này rõ ràng chính là mai phục bọn hắn ở chỗ này.
Nhưng mà đối diện dường như không biết phía sau bọn họ còn có chiến hạm theo sau, lúc này phía sau chiến hạm bị Quyển Mao gào thét tăng thêm tốc độ đến tiếp viện.
Ưu thế trong nháy mắt đã nghiêng về một bên.
Đối diện thấy đánh không lại lập tức thay đổi chiến hạm chuẩn bị chạy trốn.
“Đuổi theo không?” Có người vượt qua kênh hỏi.
“Đuổi chứ.” Minh Thù nhận lời: “Ngược lại tôi muốn xem thử là gan ai lớn như vậy, làm phiền tôi ăn uống.”
Vừa rồi đột nhiên tập kích làm trẫm đánh rơi nửa cây thuốc dinh dưỡng, không thể tha thứ.
Tiểu Trục và Quyển Mao đồng thời lạnh run, sao lại cảm thấy vực chủ âm u vậy?
Vực chủ đều đã lên tiếng, mấy tàu chiến hạm tăng thêm tốc độ đuổi theo chặn đối phương lại.
“Cũng không biết người nào cho bọn hắn dũng khí, đã vậy dám đến tập kích chúng ta.” Quyển Mao nhấn bàn phím, màn hình trước mặt chuyển biến trong chớp mắt.
Khí chất quanh thân Quyển Mao cũng biến đổi theo, nho nhã lễ độ như quý công tử: “Buổi tối vui vẻ.”
“Trang bị!”
Tiểu Trục la mắng ở bên cạnh nhưng mà lúc này hắn đứng ở phạm vi bên ngoài màn hình, Quyển Mao quét mắt nhìn hắn một cái, ý nghĩa rất rõ ràng đợi lát nữa sẽ lại chỉnh ngươi.
Lúc này kẻ tập kích đối diện màn hình đang ngơ ngác nhìn Quyển Mao.
Chắc là nghĩ không thông sao hắn lại xuất hiện trên màn hình.
“Hải tặc giữa các vì sao Bạch Tượng?” Quyển Mao đọc lên vài chữ như thế: “Hải tặc vũ trụ giành được lên đầu thành phố Khoa Học Kỹ Thuật rồi, xin hỏi là vị dũng sĩ nào cho các người dũng khí vậy?”
Lúc này bọn họ đã bị bao vây, bỗng nhiên nghe sáu chữ thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, đối phương cũng đã đổi sắc mặt: “Anh anh... Các người là người của thành phố Khoa Học Kỹ Thuật?”
“Xin hỏi các vị đã từng gặp người ngoài thành phố Khoa Học Kỹ Thuật sử dụng chiến hạm như vậy?”
Quyển Mao tự nhận thấy hạm đội thành phố Khoa Học Kỹ Thuật không khó nhận ra.
“Tôi... Tôi... Chúng tôi thực sự không biết.” Đoán chừng người đối diện bị dọa rồi: “Chúng tôi chỉ là cầm tiền làm việc.”
Quyển Mao nhíu mày lại nhìn về phía Minh Thù.
Minh Thù chậm rãi đi tới tay cô vỗ vào cái bàn trước mặt, giọng điệu lại cực kỳ dịu dàng: “Vừa rồi, ai công kích trước?”
Mặc dù bọn hải tặc cách màn hình nhưng cũng cảm thấy được khí thế khiến da đầu người khác tê dại.
Một kẻ trong số hải tặc đó đẩy ra một người: “Hắn... Là hắn...”
Người bị đẩy ra ngoài ngơ ngác: “Là lão đại ra lệnh đó, tôi chỉ là chấp hành... bọn họ cũng công kích... rồi...”
Ánh mắt nhìn về Minh Thù, hải tặc đối diện lập tức không dám kêu la.
Minh Thù mỉm cười: “Hại tôi làm rơi nửa cây thuốc dinh dưỡng, lãng phí lương thực rất đáng xấu hổ đó biết không?”
Hả?
Cái này liên quan gì nhân quả trước sau?
Bọn hải tặc bày tỏ không hiểu.
Nửa giờ sau.
Bọn hải tặc lạnh run, người hâm mộ của lão đại đều xuất chúng như thế sao? Nhiều chiến hạm vây bọn hắn như vậy chính là vì thuốc dinh dưỡng?
Nhận được bồi thường, Minh Thù trông có vẻ dễ nói chuyện hơn nhiều: “Nói đi, ai để các người tới tập kích ta?”
Hải tặc lại không hề cảm thấy, ngược lại run rẩy còn ghê gớm hơn: “Kỷ... Kỷ gia.”
“Kỷ gia?” Mắt Minh Thù híp lại một cái: “Ngươi không muốn tố cáo người tên là Kỷ Niên kia à?”
“Lão đại anh minh.”
“...”
Minh Thù một cước giẫm lên bàn bên cạnh, hải tặc bị trói đến đồng thời co rụt lại về phía sau: “Cho các ngươi thêm một lần cơ hội.”
Hải tặc nén khóc: “Là... là... là Kỷ Niên.”
“Kỷ Niên phải không?”
Bọn hải tắc gật đầu liên tục: “Phải phải phải...”
Minh Thù gọi một tiếng: “Sơn Âm.”
Sơn Âm tiến lên hai bước không tiếng động: “Vực chủ.”
Minh Thù mỉm cười mê người: “Ném bọn họ tới khoang thuyền Ly Hợp đi.”
Bọn hải tặc không biết khoang thuyền Ly Hợp là cái gì, Quyển Mao nhã nhặn lễ độ giải thích cho bọn hắn: “Khoang thuyền Ly Hợp có thể giữ mọi người tuyệt đối nhìn rõ cơ thể của mình tan rã. Đương nhiên, mọi người hoàn toàn yên tâm sẽ không chết đâu, có ly thì có hợp nhưng mà hợp qua đó còn nguyên dạng hay không thì chúng tôi không dám bảo đảm.”
Vì để đạt đến hiệu quả đe dọa, Quyển Mao còn cố ý tìm ra một video bắt chước.
Sau khi xem xong hải tặc đồng thời kêu rên: “Chúng tôi không biết người đó là ai, là hắn nói nếu như cô hỏi thì nói là Kỷ Niên. Lão đại chúng tôi sai rồi, chúng tôi bị ma quỷ ám ảnh, chúng tôi sai rồi...”
“Chúng tôi liên hệ trên tinh võng chưa từng thấy qua hắn.”
“Điều chúng tôi nói đều là thật, không tin cậu có thể tra phần cuối của chúng tôi.”
Não của bọn hải tặc đều đã dốc hết ra.
Quyển Mao thao tác một lúc sau thật tìm được việc bọn họ giao dịch tin tức và hải tặc nói giống nhau như đúc.
Minh Thù để Sơn Âm dẫn mấy hải tặc này đi.
Quyển Mao sờ cằm: “Thật đáng tiếc, còn tưởng rằng có thể thực hành thành quả nghiên cứu của tôi một lần.”
Bọn hải tặc: “...” Mau chóng rời xa nơi này đi.
Minh Thù cắn một cây thuốc dinh dưỡng, như có điều suy nghĩ nhìn vũ trụ mênh mông bên ngoài.
Sau đó không biết nghĩ đến cái gì đứng lên cười không ra tiếng.
Tiểu yêu tinh kia dám giết cô?
...
Quyển Mao thử dùng tin tức hải tặc cung cấp theo dõi dấu vết đối phương nhưng kết quả rất rõ ràng, không có kết quả gì.
Minh Thù để Sơn Âm tạm thời sửa lại tuyến đường, lướt một vòng nhận được người Hải Thụy Tinh bắt đầu từ hai ngày trước đến Thủy Vụ Tinh đấu giá.
Toàn thể Thủy Vụ Tinh lộ ra màu hồng nhàn nhạt, sương mù mịt mờ càng lộ vẻ mộng ảo.
Tinh vực Hải Thụy và Minh Thù cùng nhau vào trong khách sạn.
Tinh vực Hải Thụy dẫn đầu trong đó dùng râu của hắn hành lễ: “Cám ơn vực chủ, chỉ cần ở trên hội đấu giá chúng tôi nhận được đồ, điều kiện trước đây vẫn giữ lời như cũ.”
Minh Thù nhìn chằm chằm râu của hắn cười.
Người Hải Thụy Tinh: “...”
Vị vực chủ của tinh vực Sao Chổi này có phải có sở thích đặc biệt gì đó hay không?
Mỗi người Hải Thụy Tinh từng qua lại với cô đều nói cô thích nhìn râu của bọn họ.
“Đây là danh thiếp vào buổi đấu giá.” Minh Thù thu tầm mắt lại, đưa cho bọn họ một tấm thiệp giống như chưa từng xảy ra chuyện gì: “Một tấm danh thiếp chỉ có thể vào một người, chỗ này của ta không nhiều chỉ có thể cho các người ba phiếu.”
Mặc dù người Hải Thụy Tinh có chút bất mãn số lượng ba phiếu nhưng vẫn nói cám ơn.
“Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?”
Người Hải Thụy Tinh nhất thời căng thẳng cả người: “Vực chủ muốn hỏi cái gì?”
Minh Thù rủ tầm mắt xuống: “Đồ chơi này của các người có thể ăn không?”
Người Hải Thụy Tinh cúi đầu liếc mắt nhìn râu của mình trước, sau đó nhìn về phía Minh Thù.
Lúc này cả đầu của nó đều là người của tinh vực Sao Chổi muốn ăn người tinh vực Hải Thụy sao?
“Chỉ đùa một chút đừng khẩn trương, tôi không ăn người biết nói chuyện.” Minh Thù cười híp mắt nói.
Người Hải Thụy Tinh: “...”
Bọn họ đâu có nói cô muốn ăn đâu?
Nghiêm túc sao?