Sau một tiếng, Minh Thù rời khỏi yến hội xa hoa lãng phí này.
Phía sau nhức nhối vang lên tiếng cắn răng nghiến lợi của Điêu tiên sinh.
Khoảng thời gian này chính là thời gian nữ chính giả đã cầm đồ đi, biến mất cùng với nữ chính.
Thực ra thứ kia chỉ là một viên đá mà lão vực chủ để lại, nghe nói trong lúc vô tình lão vực chủ đã có được, lão vực chủ gọi đó là đá thần.
Căn cứ vào cách nói phô trương của lão vực chủ, bị thương nặng đến đâu chỉ cần còn một hơi thở, cũng có thể làm cho người ta sống lại.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn xe huyền phù (*) có thể tùy ý thấy được trên không trung, kiến trúc bốn phía cao vút trong mây, hầu như không thấy bờ, những chiếc cầu bằng mây kết nối chằng chéo những tòa nhà này.
Người đứng trong đó lại đột nhiên phát hiện vô cùng nhỏ bé.
Tinh hệ khoa học kỹ thuật phát triển… thật là khiến người ta mong chờ.
Xe huyền phù dừng lại trước mặt cô, một người đàn ông từ trên xe bước xuống, cung kính hành lễ: “Vực chủ, phải về thôi?”
Minh Thù nghiêng đầu liếc hắn một cái, đây là người mà lão vực chủ để lại cho vực chủ, tên là Sơn Âm.
Dáng dấp ấy à… rất đáng yêu.
Chính là không thích cười, cả ngày mặt lạnh như băng, dường như cả thế giới đều thiếu tiền hắn vậy.
Minh Thù khom lưng lên xe: “Trước tiên tìm một nơi ăn gì đó đã.”
Nửa giờ sau, Minh Thù tuyệt vọng với thế giới này.
Nhà hàng cao cấp nhất, đầu bếp cao cấp nhất trong truyền thuyết, đồ ăn làm ra khó ăn giống như thức ăn cho heo vậy.
Cô tuyệt đối không mong chờ gì ở thế giới này!
Tinh hệ quanh năm chìm trong chiến tranh, để thuận tiện, thức ăn được làm thành thuốc dinh dưỡng tiện lợi mang theo.
Một viên thuốc dinh dưỡng, có thể duy trì được cho một người bình thường không ăn không uống trong vòng một tháng.
Sợ không!
Chỉ hỏi bạn có sợ không!
Bà nó chứ, thế này là những ngày tháng cho người sống sao?
Mùi vị của thuốc dinh dưỡng cao cấp cũng khá được, uống vào thì vị cũng tạm, nhưng để có thể nuốt xuống chút thuốc dinh dưỡng rẻ mạt này, đều phải dựa vào dũng khí.
Minh Thù nằm trong xe cắn một viên thuốc dinh dưỡng, chán quá, chán chết mất…
“Vực chủ, đàm phán vừa rồi không thuận lợi?” Sơn Âm ngồi bên cạnh Minh Thù: “Lão vực chủ luôn phá lệ ưu ái đối với bên phía tinh vực Hoa Hạ, khiến những người này đều bành trướng, phái một người như vậy đến đàm phán.”
Trong giọng nói của Sơn Âm rõ ràng bất mãn đối với tinh vực Hoa Hạ.
Mặc dù chức vị của Điêu tiên sinh kia không thấp, nhưng so với vực chủ, hắn không đáng kể.
Nếu không phải đúng lúc vực chủ qua bên này, làm sao hắn xứng để đàm phán với vực chủ.
“Rất tốt.” Minh Thù chép miệng: “Anh sắp xếp người giao hàng một chút.”
“Vâng.” Sơn Âm cho rằng chắc chắn có chiết khấu, nhưng sau khi hắn nhìn thấy đơn đặt hàng được gửi đến, có chút kinh ngạc liếc nhìn Minh Thù.
Người sau sắp chết trong xe.
Vực chủ thế này là thế nào?
Đàm phán thành công rồi vẫn không vui sao?
…
Nơi bọn họ hiện đang đứng chính là tinh cầu của tinh vực Hoa Hạ, nguyên chủ đến đây đã xong việc, gặp Điêu tiên sinh chỉ là tiện thể.
Tiếp theo chính là quay về tinh vực Sao Chổi.
Lúc này bọn họ đang đi về phía cảng phi thuyền.
Trên đường có thêm một số người, những người này đều là nguyên chủ dẫn tới, thân là vực chủ số người đi theo bên cạnh cô là không ít.
Tinh vực Sao Chổi có phi thuyền của mình, sau khi làm xong thủ tục, Minh Thù theo lên phi thuyền.
Trong thời gian đi phi thuyền rất vô vị, Minh Thù nằm trong phi thuyền ngắm cảnh trên khoang, nhìn tinh vực xẹt qua trên đỉnh đầu.
Đừng thấy tinh vực Sao Chổi ở sát vách tinh vực Hoa Hạ, tốc độ bình thường của phi thuyền cũng phải mất thời gian một ngày mới có thể đến.
Minh Thù lấy ra một cành thuốc dinh dưỡng màu hồng, chưa kịp cắn, phi thuyền đã đột nhiên xóc một cái.
Phi thuyền xóc là rất bình thường, Minh Thù cũng không để ý, nhưng khi cô cắn thuốc dinh dưỡng, trước mắt đột nhiên vụt qua một chùm sáng có lửa.
Chùm sáng càng ngày càng nhiều, như ngôi sao rơi xuống trước mặt cô.
Phi thuyền cũng lắc lư theo.
“Vực chủ…” Sơn Âm lảo đảo chạy tới: “Chúng ta vào đến khu giao chiến rồi.”
Minh Thù ngồi xuống, đi qua bên kia, bên đó có vô số chiến hạm đang bắn nhau, ánh lửa lập lòe trong vũ trụ như pháo hoa nổ.
“Sao lại vào khu giao chiến? Chúng ta đi tuyến an toàn mà.”
“Vừa rồi trong quá trình chuyển đổi có xuất hiện nhiễu từ trường.”
Nhiễu từ trường là điều cấm kỵ nhất trong quá trình chuyển đổi, một khi điểm chuyển đổi chịu ảnh hưởng, ai biết được sẽ chuyển đổi đến nơi nào.
Nhưng tuyến an toàn phải trải qua sự tuyển chọn tầng tầng lớp lớp, sao lại xuất hiện nhiễu từ trường?
“Ù ù…”
Phi thuyền càng xóc mạnh hơn, Minh Thù đứng không vững.
Phi thuyền của bọn họ là phi thuyền vận chuyển hành khách bình thường, cho dù từng thăng cấp các loại phòng bị, chỉ có thể chống lại được những vụ cướp và tấn công bình thường.
Trong khu giao chiến lớn như vậy, thì tuyệt đối chỉ có thể làm pháo hôi.
Nguyên chủ cứ ra ngoài như vậy, không biết là cô to gan hay là đầu óc có vấn đề.
“Tìm điểm chuyển đổi gần nhất.”
“Vực chủ, việc này rất nguy hiểm.”
Minh Thù cắn thuốc dinh dưỡng, nhồm nhoàm nói: “Hay là ở đây cho người ta nổ nguy hiểm?”
Sơn Âm: “…”
Sơn Âm nhanh chóng đi làm, nhưng chưa tìm được điểm chuyển đổi, phi thuyền đã bị một chiến hạm đánh bay, vì ổn định phi thuyền người điều khiển liền trực tiếp bị cuốn vào vòng vây chiến bên ngoài.
Cũng may phi thuyền tương đối lợi hại, tránh được sự tấn công mấy lần, miễn cưỡng giữ được phi thuyền, nhưng bây giờ muốn chuyển đổi thực sự rất khó khăn.
Không chỉ bản thân phi thuyền có vấn đề, mà còn bị ảnh hưởng bởi lửa chiến xung quanh.
Lúc này bọn họ như một chiếc thuyền tí hon trong sóng biển.
Lửa chiến bên ngoài càng đến gần, cô thấy một chiến hạm bị giải thể, tan biến trong vũ trụ.
Có lẽ Sơn Âm đang liên hệ với khoang điều khiển: “Tôi liên lạc với chiến hạm của tinh vực Hoa Hạ, chúng ta tránh vào bên kia, bọn họ sẽ cho người tiếp ứng chúng ta.”
Phi thuyền đong đưa nép vào chiến hạm của tinh vực Hoa Hạ, hai chiếc tàu bảo vệ tiến vào chỗ của bọn họ, che chắn lửa đạn cho họ, đưa bọn họ tới tinh hạm của hậu phương.
Phi thuyền trượt vào cửa tinh hạm.
“Vực chủ, cô không sao chứ?”
Minh Thù xem xét miếng thuốc dinh dưỡng: “Không sao.”
Đồ ăn vặt không sao, trẫm liền không sao!
Sơn Âm nhìn bên ngoài một chút: “Tôi xuống xem trước một chút, vực chủ đợi một lát.”
Sơn Âm xuống phía dưới nói chuyện với người bên dưới, lát sau Sơn Âm mới gọi Minh Thù xuống.
Đối phương phái một vị thượng úy đến đón bọn họ: “Rất xin lỗi các vị, đợi đình chiến, chúng tôi lập tức sắp xếp người hộ tống các vị về tinh vực Sao Chổi.”
Minh Thù đứng một bên quan sát cấu tạo bên trong tinh hạm, không có ý lên tiếng.
Sơn Âm hỏi thượng úy: “Lúc nào thì đình chiến?”
“…” Thượng úy bất đắc dĩ: “Đánh nhau thì chúng tôi cũng không rõ lắm lúc nào sẽ đình chiến, nhưng các vị yên tâm, trên tinh hạm tuyệt đối an toàn.”
Người của phía trên nói không thể chậm trễ những người này, cũng không biết là người nào của tinh vực Sao Chổi.
Đột nhiên nhô ra từ khu giao chiến…
“Là ai giao chiến với các người?”
“Là tinh vực Arlos.”
“Tôi sẽ đàm phán với bọn họ, hy vọng đến lúc đó các người có thể phối hợp, đồng thời đình chiến.” Sơn Âm mặt không đổi sắc nói.
Khi hắn nói đàm phán, dường như đã dự liệu được đối phương sẽ bằng lòng với yêu cầu đình chiến của hắn, giọng nói vô cùng chắc chắn.
“Việc này…” Cậu bảo đình chiến thì đình chiến ư, cậu coi mình là ai vậy! Hơn nữa bên phía Arlos…
Lời này đương nhiên thượng úy không dám nói ra: “Tôi sẽ thông báo cho cấp trên.”
***
(*) Huyền phù: Nổi lơ lửng, từ phù có nghĩa là nổi và huyền là treo hay đeo lơ lửng.