Đa số quân đội đã bắt đầu rút lui khỏi tinh vực Hoa Hạ, Minh Thù để lại vài người dẫn người đi địa cầu.
Kỷ Niên tức đến mức muốn đuổi theo.
Kế thừa Kỷ gia?
Đây là cái gì?
Kỷ Niên đã sớm quên chuyện này, trong mắt hắn hiện tại chỉ có vợ.
Minh Thù tìm được khu rừng rậm lần trước, nhưng lần này thì khác rừng rậm bắt đầu xuất hiện dấu hiệu khô héo.
Lạp Tháp Nam cầm theo dụng cụ của hắn: “Chập chờn không ổn định.”
Cánh rừng rậm này chắc là tồn tại dựa vào thần thạch, thế nhưng thần thạch không thấy đâu nên rừng rậm bắt đầu héo úa.
“Nếu như những tinh hệ thú này ngon nhờ thần thạch, rừng rậm biến mất thì có phải tinh hệ thú cũng không còn ngon nữa không?” Minh Thù đưa ra nghi vấn.
Ăn không ngon chẳng lẽ trẫm phải ăn cây dinh dưỡng nữa sao?
Quyển Mao suy nghĩ sâu xa: “Vì sao tinh hệ thú nơi này lại ăn ngon như vậy, sau khi nghiên cứu mới có thể kết luận.”
Tiểu Trục xùy một tiếng: “Cậu cũng không biết nghiên cứu cái này.”
Quyển Mao uy hiếp Tiểu Trục: “Đừng có đối nghịch với tôi.”
Ánh mắt hai người nhìn nhau, không biết Tiểu Trục nghĩ cái gì kỳ lạ lui về sau rất nhanh đi tới bên cạnh Minh Thù.
Kỷ Niên kéo Minh Thù vào trong ngực, ánh mắt lạnh lùng liếc Tiểu Trục.
Tiểu Trục: “...”
Sao ai cũng đáng sợ như vậy.
Tiểu Trục đi qua bên cạnh Lạp Tháp Nam trốn: “Vực chủ, không bằng chúng ta ở chỗ này xây căn cứ.”
“Ý kiến hay.” Minh Thù nói: “Trước khi xây căn cứ, bắt hai con ăn trước đi.”
Mọi người: “...”
Sơn Âm nghe nói Minh Thù muốn ở địa cầu này xây căn cứ, khuôn mặt quanh năm không đổi chợt xuất hiện vết nứt.
Cô đường đường là vực chủ, lại chạy đến tinh vực người khác xây căn cứ.
Coi như hiện tại viên tinh cầu kia là của cô, cô cũng không thể tùy hứng như thế chứ?
Nếu bây giờ bị bao vây thì sao?
Cuối cùng Sơn Âm không lay chuyển được Minh Thù, căn cứ bắt đầu thành lập.
Trải qua một loạt nghiên cứu, cuối cùng bọn họ phát hiện, tinh hệ thú ăn ngon không liên quan đến thần thạch.
Bọn họ từ nơi khác bắt tinh hệ thú, chỉ cần nuôi ở đây một thời gian thịt cũng sẽ từ từ xuất hiện biến hóa.
Sau cùng Lạp Tháp Nam kết luận liên quan đến không khí nơi đây.
Minh Thù nhìn thấy đằng đằng sát khí...
Chẳng lẽ lấy độc trị độc? Trung hoà một cái trở nên ngon sao?
Sát khí nơi này rất kỳ quái nhưng sẽ không nguy hiểm đến mọi người, đương nhiên tinh vực Sao Chổi không được xem là con người đứng đắn.
Không biết người của tinh vực Hoa Hạ tới nơi này có chịu ảnh hưởng hay không.
Hơn nữa...
Kỷ Niên chính là người của tinh vực Hoa Hạ.
Hắn có vẻ bình thường, ngay cả lực tinh thần báo động cũng không phát hiện qua.
“Lực tinh thần của anh không sao chứ?”
“Không sao cả.” Kỷ Niên nói: “Cám ơn món đồ vợ đã tặng anh.”
“Đã nói rồi không phải em đưa.” Minh Thù phủ nhận.
Kỷ Niên không tin: “Không phải vợ đưa thì là ai đưa.”
“Em đâu biết.”
Kỷ Niên hoài nghi, chẳng lẽ thực sự không phải cô?
Minh Thù nói sang chuyện khác: “Chuyện lực tinh thần của anh là sao?”
Kỷ Niên lắc đầu “Không biết, sinh ra đã như vậy. Trước đây vẫn sử dụng thuốc ức chế, thế nhưng tuổi càng cao thì thuốc ức chế càng không có tác dụng, chỉ có thể gia tăng tỉ lệ thuốc ức chế.”
Quyển Mao từ bên cạnh chen vào một câu: “Vậy tại sao cậu bị bỏ ở không gian?”
Kỷ Niên im lặng vài giây mới nói: “Không phải bị bỏ.”
Hắn là bị cưỡng chế nhét vào khoang lạnh.
Lúc hắn sinh ra thì lực tinh thần đã dị thường, công bố ra ngoài là cấp SS, trên thực tế lúc đó dụng cụ không thể đo được lực tinh thần của hắn.
Lúc còn rất nhỏ, hắn không cách nào khống chế tinh thần lực khổng lồ, bên cạnh hắn rất nhiều người chết.
Sau này biết được biện pháp khống chế lực tinh thần, nhưng lực tinh thần trong cơ thể hắn đôi khi cũng xảy ra báo động.
Thế nhưng luồng lực tinh thần này rất có lợi với việc chế tạo cơ giáp.
Lúc Kỷ gia phát hiện hắn có năng lực này, bắt đầu lợi dụng hắn, lúc đầu cha mẹ hắn không biết, sau đó hắn ngất mấy lần cha mẹ điều tra được chuyện này.
Cãi nhau vài lần với Kỷ gia.
Nhưng Kỷ gia cảm thấy bọn họ nuôi hắn giống như một quả bom hẹn giờ, báo đáp cho bọn họ cũng không có gì sai.
Ba mẹ hắn cãi nhau với Kỷ gia mấy lần nhưng việc này cũng không được giải quyết.
Cứ như vậy hắn không ngừng bị lợi dụng, ba mẹ thấy ánh mắt của hắn ngoại trừ áy náy cũng chỉ không nỡ.
Sau đó cha mẹ hắn dẫn hắn chạy thoát nhưng ở trong vũ trụ xảy ra chuyện, lực tinh thần hắn bạo động bị cưỡng chế nhét vào khoang lạnh, sau khi tỉnh lại đã là năm mươi năm sau rồi.
“...” Quyển Mao hít một hơi khí lạnh, không dám nói lời nào.
Nội tâm Kỷ Niên yên tĩnh nhưng là dựa theo kịch bản.
Nhưng vì lừa gạt sự đồng tình của vợ, trên mặt Kỷ Niên hiện lên bộ dạng buồn bã không thể gượng nổi.
“Tới đây, lát nữa hai người các cậu chạy nhanh lên một chút, lần này mà bắt không được sẽ đem các cậu cho tinh hệ thú ăn.”
Kỷ Niên ngẩng đầu một cái, phát hiện Minh Thù đã dẫn người đi về phía trước căn bản không để ý hắn.
Có câu bà nó nhất định phải nói!
Nhìn lão tử đi chứ!
“Vực chủ, cô nhất quyết lấy con lớn kia sao?”
“Nhỏ không đủ ăn.”
“Nhưng... lần trước chúng ta bị chúng nó đuổi một tiếng.”
“Cho nên lần này các cậu chạy nhanh lên một chút.”
“...” Dùng tính mạng để bắt tinh hệ thú.
Kỷ Niên thở phì phò ngồi ở phía sau, chờ lúc bọn hắn sắp xông lên đột nhiên ném cục đá qua.
Để cho cô bắt!
Lão tử để cho cô bắt đủ!
Tảng đá đập trúng bắp đùi một con tinh hệ thú!
Nhìn thấy cục đá nhỏ có vẻ không có uy lực gì, đầu của tinh hệ thú lệch đi, cái đầu to quay về phía Minh Thù.
“Grừ!”
Đám người ghê tởm này lại tới trộm thú, ta giết chết các ngươi!
“A a a vực chủ chạy mau!”
Một đoàn tinh hệ thú thay đổi phương hướng xông về phía bọn họ.
Minh Thù kéo Kỷ Niên rút theo đoàn người.
Đợi thoát khỏi đám tinh hệ thú tức giận kia, Minh Thù ném Kỷ Niên xuống đất: “Nếu có lần sau nữa, em sẽ bỏ anh vào khoang lạnh ném về vũ trụ.”
“Em ném em ném đi!”
“...” Tiểu yêu tinh không được đâu!
Kỷ Niên khập khiễng trở về, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ánh mắt hắn bén như dao.
Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua bạo hành gia đình sao?
-
Sau đó Minh Thù mở một công ty thực phẩm tinh hệ, toàn bộ tinh hệ thú của tinh hệ đem đến nuôi đều trở nên vô cùng ngon.
Toàn bộ người của tinh hệ đều không hiểu vì sao một cô gái đã xưng bá tinh hệ, lại đổi nghề mở công ty thực phẩm.
Trước đây là chọc bọn họ chơi sao?
Sao khiến người ta tức giận vậy chứ?
Lần này Minh Thù bị tinh hệ thú giết chết, cô vô cùng xấu hổ!
Cô gái xưng bá tinh hệ lại bị tinh hệ thú đạp chết, mất hết mặt mũi!
Họ tên: Minh Thù.
Giá trị thù hận: 600000.
Nhiệm vụ phụ: Vẫn chưa xong.
Nhiệm vụ ẩn: Thu được 120000 giá trị thù hận.
Ghi chú: Nhiệm vụ chính thất bại khấu trừ năm mươi ngàn giá trị thù hận, nếu như có vấn đề gì cũng không được khiếu nại.
Minh Thù ôm trán.
Cuối cùng hình như Kỷ Niên có nói gì với cô...
Nhưng cô chết quá nhanh, không nghe rõ.
Quên đi, dù sao cũng không quan trọng.
“Không gian tiếp theo có đồ ngon mà ngươi không chờ ta nữa, ngươi coi chừng ta đấy!”
[Ký chủ đừng uy hiếp hệ thống.]
“Uy hiếp thì sao? “
[Hoang dã cầu sinh tìm hiểu một chút? ] Hài Hòa Hiệu rất to gan.
“Ngươi thử xem.”
[...] Ký chủ rất kích động,
[Ký chủ đến xem yêu tinh đánh lộn bình tĩnh chút đi.]
“Không gian tiếp theo!”
Phần hai mươi bốn đã xong
Phía dưới hai chương là phiên ngoại.
Siêu ngọt.