Mỗi khu nhà của thành phố Khoa Học Kỹ Thuật đều tập trung ở một chỗ.
Một bên là chung cư cao vút trên mây.
Một bên là biệt thự độc lập.
Minh Thù đẩy cửa biệt thự ra, bên trong đã quét dọn sạch sẽ sáng sủa, Minh Thù đứng ở một bên: “Vào đi.”
Đầu tiên Kỷ Niên nhìn thoáng qua bên trong, một lúc lâu mới tiến vào bên trong.
Lầu một là phòng khách và nhà ăn, lầu ba là phòng ngủ, lầu bốn để giải trí.
Minh Thù đưa hắn vào một căn phòng ở tầng ba sát cửa sổ.
Kỷ Niên đánh giá căn phòng, nhìn qua cửa sổ phía dưới là một hoa viên có thể nhìn thấy đài phun nước.
“Cần gì nói với người máy, nó sẽ giúp cậu làm ra.” Minh Thù dựa vào cửa.
Kỷ Niên hồi lâu mới nói: “Cám ơn.”
Minh Thù nheo mắt: “Lấy cái gì cám ơn?”
Minh Thù đi vào phòng, từng bước từng bước tới gần Kỷ Niên: “Cậu nhìn đi, tôi giúp cậu chứng minh thân phận, còn phải bỏ tiền mua nhà cho cậu ở, tạo điều kiện cho cậu ăn, mặc, ở, đi lại, cậu lấy cái gì cám ơn tôi?”
Kỷ Niên bị buộc đến cửa sổ, Minh Thù tay chống bệ cửa sổ, cơ thể Kỷ Niên buộc phải ngửa ra sau: “Cô nghĩ tôi nên cám ơn cô thế nào?”
“Cậu làm sao để cám ơn tôi?” Đầu ngón tay Minh Thù chạm nhẹ gương mặt hắn.
Khuôn mặt tái nhợt của Kỷ Niên hiện lên vẻ tức giận: “Tôi sẽ trả lại cho cô.”
Hắn nỗ lực tránh khỏi sự đụng chạm của Minh Thù, nhưng lại bị Minh Thù quay vòng tại bệ cửa sổ.
“Đừng đụng vào tôi.” Giọng Kỷ Niên khàn khàn, mang theo sự tàn nhẫn.
Minh Thù thu tay về, ngẹo đầu: “Bây giờ cậu cũng có thể trả.”
Lúc Minh Thù thu tay về, Kỷ Niên rõ ràng thở phào, nhưng còn chưa kịp bình tĩnh đã bị câu nói sau làm kích động.
“Khuôn mặt này của cậu...” Minh Thù cười giống như tên lưu manh: “Trừ nợ cũng được.”
“Tôi sẽ không cho cô làm chuyện này.”
“À, vậy tôi sẽ đóng gói ném cậu ra vũ trụ.” Minh Thù nói: “Biện pháp này cũng không tệ, nhặt ở đâu vứt ở đó, dù sao cũng phiền phức...”
Kỷ Niên: “...”
Hắn không lên tiếng, phảng phất cam chịu Minh Thù ném hắn về vũ trụ.
Minh Thù đứng dậy đi qua một bên, giống như thực sự muốn liên lạc với ai đó đưa hắn trở về.
Kỷ Niên xoay người, trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Lúc Minh Thù quay đầu, còn chưa thấy góc áo của hắn rơi xuống.
Minh Thù: “...”
“Quần áo đều đã chuẩn bị xong, một lát nữa tôi đưa tới...” Trong máy thông báo nghe thấy giọng nói của Sơn Âm.
-
Nửa giờ sau, Minh Thù cắn một cây dinh dưỡng, đứng dưới một cây đại thụ nhìn người đang so tài ở biệt thự cách đó không xa.
“Vực chủ, hay là chúng ta bắt hắn lại?” Sơn Âm nói.
“Bắt cái gì?” Minh Thù hút một cây dinh dưỡng vị sữa bò: “Tôi không phải mẹ hắn, phải nuôi hắn sao?”
Sơn Âm: “...” Nhưng trước đây cô còn kêu tôi chuẩn bị nhiều đồ như vậy, bây giờ lại hết hứng rồi?
Minh Thù kêu Sơn Âm đi mở cửa cho hắn, còn phải làm cho hắn không nhận ra.
Sơn Âm: “...” Vậy rốt cuộc cô có hứng thú không vậy?
Sơn Âm mở ngụy trang biến thành một cô gái đi tới mở rộng cửa, cố ý mở cửa rộng một chút, cửa khép lại cần thời gian cũng đủ cho hắn đi ra.
Đợi Kỷ Niên đi, Sơn Âm mới trở về hình dáng cũ.
“Vực chủ, người đã đi rồi.”
“Ừ, trông coi hắn một chút, có gì cần giúp thì giúp đừng làm cho hắn phát hiện.”
“...” Vực chủ muốn chơi cái gì?
Quy tắc của tinh vực Sao Chổi chúng ta không phải như thế.
-
Gần đây thành phố Khoa Học Kỹ Thuật rất náo nhiệt, mỗi quý đều sẽ tổ chức triển lãm khoa học kỹ thuật một lần, hiện đang cử hành.
Cuộc triển lãm này không chỉ cho thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, còn có những tinh vực khác nhau đến đây giao lưu.
Nếu như xem trúng kỹ thuật gì hoặc là có đồ gì, bọn có thể liên hệ thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, người của thành phố Khoa Học Kỹ Thuật sẽ tới đàm phán.
Hai bên không thể âm thầm giao dịch, một khi phát hiện cả hai bên đều bị vào danh sách đen.
Cho nên bây giờ khắp nơi cũng có thể nhìn thấy sản phẩm ma tính.
“Chỉ cần mang theo nó, đảm bảo ngươi sẽ quên hết thảy phiền não, thử một lần không?”
“Đây cũng không phải là bút thông thường, vẽ ra cái gì cũng có tác dụng mê hoặc, đối phó côn đồ là lựa chọn tốt nhất.”
Minh thù nhìn đông nhìn tây, không nhìn thấy gì có thể ăn được.
Đau lòng quá.
“Đây là người máy nghiên cứu mới nhất của chúng tôi, có thể thỏa mãn tất cả nhu cầu.”
Minh Thù bước tới: “Có thể nấu cơm?”
Giới thiệu người máy là một người da đỏ, người nọ sửng sốt, hắn nói thầm một tiếng: “Chưa từng nghe qua tư thế nấu cơm...”
“Có thể có thể có thể, nó rất thông minh, không có gì nó không làm được hơn nữa có thể đổi giới tính, rất thuận tiện.” Quan tâm tư thế gì làm gì, bán ra trước đi.
Minh Thù nhìn người bán người máy dữ tợn kia nói: “Tôi mới vừa nghe anh lẩm bẩm gì đó.”
“...”
“Nó học rất nhanh, thật đó, cô có thể mua về thử xem. Chỉ cần dạy nó, nó sẽ học rất nhanh, đảm bảo cô vừa ý.”
“Nếu tôi biết, còn cần mua nó sao?”
“...”
Minh Thù lắc người rời khỏi, thấy Quyển Mao và Tiểu Trục ở một khu đất trống lớn, có lẽ là do nhiều người Quyển Mao lúc này vô cùng nghiêm túc.
Trước mặt bọn họ cũng không có sản phẩm gì, không biết ở trong đó làm cái gì.
Tiểu Trục nhìn thấy Minh Thù trước, bấm Quyển Mao một cái, trực tiếp chạy về phía Minh Thù: “Vực chủ, cô cũng tới triển lãm khoa học kỹ thuật sao?”
Quyển Mao quý tộc nhã nhặn bước chân qua đó: “Vực chủ yêu dấu, hộ vệ của cô đâu?”
Minh Thù tùy tiện nói: “Đi lạc rồi.”
Quyển Mao: “...”
Này! Đường đường là vực chủ, nếu cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người nào gánh được trách nhiệm đây!
Quyển Mao gấp rút liên hệ Sơn Âm, Sơn Âm đang tìm Minh Thù khắp nơi, nhận được tin của Quyển Mao lập tức chạy tới.
Tiểu Trục cười hì hì nói: “Một lát có cuộc thi đấu cơ giáp, chúng tôi đến xem thi đấu.”
Quyển Mao có chút khinh thường: “Có gì để xem.”
Tiểu Trục phản bác: “Có lẽ năm nay bên cơ giáp là người mới lợi hại nhất, nghe nói bộ cơ giáp kia do chính cô ta cải tạo.”
“Cải tạo chứ đâu phải tự tạo ra.”
“Lần trước cô ta đánh bại Mễ Nhĩ.”
Mễ Nhĩ là hệ cơ giáp đang là học sinh, người lợi hại nhất.
Bên trong thành phố Khoa Học Kỹ Thuật có trường học, không khác gì trường đại học khác cả, nhưng để vào được đây, đều có kỹ thuật hạng nhất.
“May mắn mà thôi.”
“Cậu...” Tiểu Trục tức giận đạp Quyển Mao một cước, Quyển Mao bị đau, hung tợn trừng mắt liếc Tiểu Trục, chợt Tiểu Trục chỉ tay về về phía trước: “Đến rồi, đến rồi, vực chủ cô xem đi, chính là cô ta, có phải rất dễ thương hay không?”
Hai mắt Tiểu Trục tỏa ánh sáng, phảng phất nhìn thấy nữ thần của mình.
Minh Thù theo ánh mắt hắn nhìn sang, một cô gái đi qua phía khu đất trống, mọi người xung quanh náo nhiệt hẳn lên.
Ánh mắt Minh Thù rơi vào cô gái bên cạnh.
Đó chính là Ngải Nặc.
Cô gái này chắc chắn là nữ chính Tuyết Lê, đúng thật rất dễ thương.
Ngải Nặc chỉ tới chung với Tuyết Lê cho nên khi đối thủ của Tuyết Lê đi lên, cô liền rời sân đi sang một bên.
Bốn phía đất trống có ánh sáng hiện lên, một lớp vật chất trong suốt từ từ hợp lại.
Tuyết Lê cầm lấy miếng vải đen sau lưng cô, dùng sức kéo một cái miếng vải đen rơi xuống cơ giáp trắng bạc bày ra trước mặt mọi người.