Úc Kinh biến mất cũng đã sắp được một tuần
Cuối cùng Minh Thù cũng có chút phản ứng, cô chạy đến quán bar thì đụng phải Bành Phái: “Đại ca của các cậu đâu rồi?”
“Không biết, tôi cũng không liên lạc được với anh ấy.”
“… Cậu không cảm thấy lo lắng khi không liên lạc được sao?”
Bành Phái gãi đầu, hắn chẳng cảm thấy có gì lạ cả: “Bình thường mà... đôi khi đại ca cũng hay mất tích lâu như vậy.”
Minh Thù: “…”
Bình thường cái đầu cậu!
“Nhà cậu ta ở đâu?”
Bành Phái trả lời: “Phần lớn thời gian là anh ấy ở cùng với chúng tôi, nhưng cũng có lúc lại tách ra, gần đây vẫn chưa thấy anh ấy quay trở lại.”
“Những lúc không ở cùng với các cậu thì cậu ta ở đâu?”
Bành Phái lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Minh Thù: “…”
Trẫm mà có đàn em như vậy thì sẽ giết ngay lập tức luôn, đến cả việc đại ca của mình ở đâu mà cũng không biết.
Bành Phái dường như nhớ tới chuyện gì: “Có lẽ Nhị Đồng biết đấy, có một lần cậu ta giúp đại ca mang ít đồ về nhà, để tôi đi hỏi cậu ta.”
Thế nhưng Nhị Đồng lại nói cậu ta chỉ mang đồ tới một trạm xe buýt rồi Úc Kinh tự mình đến lấy, cho nên cậu ta cũng không biết địa chỉ nhà của Úc Kinh.
Minh Thù: “…”
Minh Thù rời khỏi quán bar, lấy di động ra mở wechat lên.
Người thừa kế quán bar Khởi Vận: Đang ở đâu?
Úc Kinh: Tìm tôi làm gì
Ngay cả chấm câu cũng không đánh, không khí xơ xác tiêu điều đánh thẳng vào mặt.
Người Minh Thù run lên nhưng cô vẫn tiếp tục tìm đường chết.
Người thừa kế quán bar Khởi Vận: Theo như hợp đồng, một tuần cậu phải đến quán bar diễn một lần, nếu vi phạm thì phải nộp tiền bồi thường, cậu có tiền không?
Úc Kinh: Hợp đồng quy định cái gì thì đến ban nhạc tìm Bành Phái ấy.
Người thừa kế quán bar Khởi Vận:...
Người thừa kế quán bar Khởi Vận: Đang ở đâu? Nếu không nói thì về sau cậu cũng không cần tới nữa!
Ở bên kia Úc Kinh không tình nguyện nhắn lại một địa chỉ chung chung.
Minh Thù dựa theo địa chỉ tìm được một dãy nhà trọ, muốn đi vào thì phải cần chủ thuê nhà đồng ý, thế nhưng Úc Kinh lại không nói cho cô biết hắn ở đâu.
Thế nên bảo vệ không cho phép Minh Thù đi vào.
Minh Thù nhắn tin cho Úc Kinh nhưng hắn lại không trả lời lại.
Tên tiểu yêu tinh này được lắm.
Cuối cùng Minh Thù đành… leo tường vào.
Không có chuyện gì có thể gây khó dễ cho nhân vật phản diện được!
Chuyện gây khó dễ cho cô tới thật rồi.
Úc Kinh đang ở nhà nào vậy?
Minh Thù bực tức nhắn cho hắn một tin.
Người thừa kế quán bar Khởi Vận: Biển số nhà?
Úc Kinh: 2 - 23 - 1
Nhà số 1 trên tầng 23 của dãy 2?
Minh Thù nhận ra tiểu khu này có chút đặc biệt, muốn đến dãy hai phải vòng qua mặt sau cùng, là khu nhà cách cửa chính xa nhất, Minh Thù đi một vòng mới tìm ra được.
Vất vả lắm mới tìm đúng địa chỉ, Minh Thù vội gõ cửa.
Khoảng chừng hơn mười giây sau, cửa phòng kêu một tiếng rồi được người ở bên trong mở ra.
Úc Kinh đứng sau cửa phòng, đầu tóc hắn ướt nhẹp như mới vừa tắm xong, mặt vẫn còn đỏ ửng vì hơi nóng trên người tùy tiện mặc một bộ T-shirt.
Những giọt nước còn đọng lại lăn dài từ xương quai xanh xuống cổ áo.
“Cô tới đây làm gì?”
Úc Kinh bày ra bộ dạng muốn giết người.
Minh Thù cười như không cười: “Nếu cậu không muốn tôi đến, tại sao lại nói số nhà cho tôi biết?”
Úc Kinh bày ra bộ dạng muốn đóng cửa, trên mặt thể hiện rõ câu “cho cô một cơ hội nói lại lần nữa“.
Minh Thù ngăn không cho hắn đóng cửa, thực sự sửa lại câu nói vừa rồi: “Tôi tới thăm cậu một chút cũng không được à, vì tôi là bà chủ nên tôi có thể giúp cậu liên lạc một chút với bên hỏa táng.”
“Cút!”
Cuối cùng Minh Thù cũng thành công bước vào nhà trong cơn giận giữ của Úc Kinh.
Úc Kinh đối mặt nhìn Minh Thù đang ngồi trên ghế sô pha: “Tìm tôi làm gì?”
“Để xác nhận cậu vẫn còn sống.”
“Xác nhận xong rồi chứ?” Úc Kinh giật giật khóe miệng: “Có phải cô rất thất vọng khi thấy tôi vẫn chưa chết không?”
“Đúng vậy.”
Úc Kinh: “…” Khỉ thật!
“Nếu xác nhận xong rồi thì mời cô về cho… khụ khụ khụ…” Đột nhiên Úc Kinh che miệng ho khan một hồi.
Minh Thù nhìn khuôn mặt vẫn đang đỏ bừng của hắn.
Minh Thù đứng dậy sờ vào trán hắn, cả người Úc Kinh đột nhiên cứng đờ.
“Bị sốt hả?”
Mái tóc ẩm ướt đụng vào mu bàn tay của Minh Thù, khóe miệng cô giật một cái: “Máy sấy ở đâu?”
Bàn tay ấm áp của cô vẫn còn đặt ở trên trán của hắn, đến cả sức lực đáp lại cô Úc Kinh cũng không có.
Minh Thù cúi đầu nhìn Úc Kinh, hắn đột nhiên mắng một tiếng: “Bà nó.”
Cổ tay của Minh Thù tràn đầy căng thẳng, Úc Kinh gắng sức kéo cô vào lòng, dùng thân thể nóng bỏng của hắn ôm lấy cô: “Tôi thích cô.”
Hắn thử bình tĩnh lại, không muốn nghĩ tới cảm giác kỳ quái này nữa.
Nhưng khi nhận được tin nhắn của Minh Thù, hắn lại không thể kiềm chế được nữa.
Cô chỉ vừa đụng vào một chút mà toàn thân hắn đã bắt đầu nóng lên.
Thứ mà hắn mong muốn… chính là người con gái này.
Hô hấp nóng bỏng của Úc Kinh phả vào bên tai của Minh Thù: “Kiều Khởi, tôi thích em.”
Minh Thù im lặng một lúc rồi nói: “Vậy nên, máy sấy của nhà cậu ở đâu?”
Úc Kinh: “…”
Hắn đang tỏ tình mà!
Phản ứng của cô là sao vậy!
Vào thời điểm như thế này còn quan tâm đến việc máy sấy ở đâu sao?
Một phút sau.
Úc Kinh ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, Minh Thù đang sấy tóc cho hắn.
Ngón tay của cô xuyên vào mái tóc mềm mại của Úc Kinh, khiến hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Âm thanh “ong ong” của máy sấy không ngừng vang lên bên tai, đột nhiên Úc Kinh nắm chặt ngón tay của Minh Thù rồi lại hoảng hốt buông ra, hắn nghiêm chỉnh chồng hai tay lên đùi.
Minh Thù mờ mịt không hiểu gì, hắn lại phát điên gì vậy.
Sau khi sấy khô tóc, Minh Thù cất máy sấy về chỗ cũ, Úc Kinh lại ho khan vài tiếng.
“Có thuốc không?”
Di chứng sau cơn ho khiến Úc Kinh không thể trả lời rõ ràng được, hắn chỉ tay về phía bàn của phòng ăn.
Minh Thù xem hướng dẫn sử dụng một chút, rót nước rồi đưa cho hắn.
Lúc Úc Kinh nhận lấy thuốc, ngón tay của hắn đụng vào bàn tay của Minh Thù, cả hai vẫn giữ nguyên tư thế như vậy trong giây lát rồi cuối cùng Minh Thù cũng là người rụt tay về trước.
“Lời tôi vừa nói… em có thể cho tôi một đáp án vừa lòng không?”
Úc Kinh vẫn chưa uống thuốc mà cứ nhìn về phía Minh Thù.
“Đáp án vừa lòng là sao?” Minh Thù mỉm cười: “Tôi không thích cậu nên làm sao có thể cho cậu đáp án vừa lòng gì đó được.”
Mấy chữ “tôi không thích cậu” kia làm cho tay Úc Kinh run lên một cái.
Đúng vậy, nếu cô thích hắn, tại sao lại không thừa nhận đã từng hôn hắn.
Hắn đem toàn bộ thuốc bỏ vào trong miệng, uống một ngụm nước nuốt xuống, một viên thuốc vẫn còn đọng lại trong cổ họng, vị đắng thâm nhập sâu vào cả trong lòng.
“Mặc dù tôi không thích cậu nhưng vẫn có thể ở cùng với cậu nha.”
“Khụ khụ khụ…”
Úc Kinh đang uống nước thì bị sặc, vừa rồi hắn chỉ bị đắng ở trong họng, giờ thì cả đầu lưỡi cũng bắt đầu cảm thấy đắng.
Nhưng hắn không thèm để ý tới chuyện đó mà lại ngẩng đầu lên nhìn Minh Thù: “Em nói gì cơ?”
Minh Thù buông tay xuống: “Lời hay không nói đến lần thứ hai.”
Có thể ở cùng với hắn… cô đã đồng ý lời tỏ tình của hắn rồi sao?
Mặc dù…
Cô nói là không thích hắn.
Thế nhưng không sao cả, người như hắn không ai là không thích, sớm muộn gì cô cũng sẽ thích hắn thôi.
Lúc này vị đắng trong miệng của Úc Kinh dường như bắt đầu đổi thành hương vị ngọt ngào.
Hắn để cốc xuống, đứng lên đối diện với Minh Thù: “Hôm đó em hôn tôi phải không?”
Minh Thù nghiêm túc phủ nhận: “Cậu uống say nên nhớ nhầm rồi.”
Làm sao tên này không quên vụ đó đi chứ.
Úc Kinh cười một tiếng: “Nhớ nhầm à.”
Hắn đột nhiên cầm lấy cằm của Minh Thù rồi áp môi mình xuống, đôi môi của hắn ép chặt lấy cánh môi của cô sau đó vươn đầu lưỡi thăm dò một chút, xúc cảm tuyệt vời thôi thúc hắn thâm nhập sâu hơn.