Người mời Minh Thù đến đây tên là Lữ Phi, dáng dấp và khuôn mặt của hắn cực kỳ xấu xí, nếu ném hắn vào trong đám người kia cũng chẳng thể nhận ra được, thế nhưng điệu bộ của hắn lại có vẻ rất ngông cuồng.
Nghe nói hắn cũng là một người cực kỳ lợi hại.
“Ngươi còn mạnh hơn cả anh Long sao?” Minh Thù tò mò hỏi.
Lữ Phi dường như rất ngạc nhiên, nhưng sau khi hắn suy ngẫm một hồi thì cũng không còn cảm thấy kỳ quái nữa, người mở tiệm buôn bán nào mà chẳng biết đến tên của anh Long.
“Ta làm sao có thể so với anh Long được, thế nhưng đứng trước mặt anh ấy ta vẫn có thể chen miệng nói vài lời.” Lữ Phi tỏ ra đắc ý: “Bà chủ Kiều có vẻ rất hiểu quy tắc, nên hôm nay chúng ta có thể thoải mái nói chuyện được rồi.”
“Ồ, thì ra là người chạy việc cho anh Long.”
Mặc dù bây giờ Minh Thù là người cầm đầu nhưng cô và anh Long cũng chỉ tiếp xúc với nhau vài lần, ngoài ra những người gặp qua cô đa phần đều là những kẻ làm việc lâu năm ở bên cạnh anh Long.
Kẻ tay chân ở bên ngoài như Lữ Phi cũng chỉ biết hiện tại anh Long đã đi theo một người khác, nhưng hắn làm sao có thể tưởng tượng được người đó lại là một cô gái trông có vẻ yếu đuối vô hại như thế này.
Dù sao Lữ Phi cũng là một kẻ có tiếng tăm, bị Minh Thù nói thế nên sắc mặt của hắn hiện tại cực kỳ khó coi.
“Bà chủ Kiều, ngày hôm nay gọi cô tới chính là muốn bàn với cô một chuyện, nếu như cô muốn mọi chuyện về sau đều sẽ được giải quyết ngay tại đây, thì tốt nhất là nên ngoãn ngoãn làm theo lời ta…”
Minh Thù tò mò: “Làm gì cơ, thu phí bảo kê à?”
Lữ Phi: “…”
Thu phí bảo kê cái quái gì!
Cô có thể đừng chen ngang khi người khác đang nói chuyện được không? Thật là mất lịch sự!
Minh Thù vốn nghĩ định đánh cho đám người này một trận, cô không muốn nghe đám côn đồ này nói nhảm, vì bọn họ đâu có chuẩn bị đồ ăn vặt để cô tiếp tục nghe lời họ nói đâu.
Thế nhưng khi chuẩn bị ra tay cô đột nhiên dừng lại.
Minh Thù bắt đầu diễn kịch nói lên lời thoại kinh điển: “Ngươi có biết ta là ai không?”
Lữ Phi thoáng dao động một chút, dường như hắn cảm thấy đây mới là phản ứng của người bình thường nên lập tức nở nụ cười: “Đương nhiên là bọn ta biết cô là ai rồi, nhưng mà cô cũng không cần quá khẩn trương đâu, bọn ta vẫn dựa trên đạo lý để nói chuyện mà.”
Diễn viên xuất sắc Minh Thù chỉ tay vào bọn họ: “Các ngươi sẽ hối hận nếu dám làm gì ta.”
Minh Thù: “…”
Biểu diễn như thế này thật đáng xấu hổ, xem ra trẫm còn phải học tập các bạn diễn nhiều hơn nữa.
Không diễn nữa.
Quả nhiên trẫm vẫn thích hợp làm nhân vật phản diện hơn.
Đột nhiên Minh Thù tiến về phía tên gần nhất, tên côn đồ đó chưa kịp nghĩ xong làm sao có thể chuyển mấy lời nói mĩ miều sang kịch bản võ thuật thì đã nằm lăn trên đất.
Lữ Phi cứ đứng ở đó nhìn đám đàn em của hắn ngã xuống đất.
Không… Không phải chứ!
Mãi đến khi hai tên cuối cùng sắp không trụ được nữa thì Lữ Phi mới nhớ ra phải chạy.
“Chạy cái gì? Không phải ngươi nói sẽ cùng ta giảng đạo lý sao?” Minh Thù níu Lữ Phi lại, hắn bị kéo lui về phía sau nên đụng vào mấy thùng sắt làm chúng rơi xuống đất, tro lửa bay tứ tung.
Có thể ngồi lên được vị trí này thì tất nhiên Lữ Phi cũng không phải là là một tay gà mờ, trước tiên hắn xoay người lại rồi tấn công về phía Minh Thù.
Hai người cứ như thế mà so chiêu.
Minh Thù vẫn luôn tìm điểm yếu của hắn mà đánh, tuy đau nhưng không nguy hiểm, ngay cả đến một góc áo của Minh Thù hắn cũng chưa đụng tới được.
Lữ Phi khẽ cắn môi, hắn ổn định thân thể rồi lui về phía sau sờ soạng thắt lưng…
Súng đâu?
“Tìm cái này à?” Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía đối diện
Lữ Phi ngẩng đầu thì đập vào mắt hắn là một nòng súng đen thùi lùi.
Khóe miệng cô gái đang cầm súng khẽ nhếch lên, mặc dù trông cô có vẻ tùy tiện, thế nhưng Lữ Phi vẫn có thể nhìn ra được tư thế chuẩn xác của cô có thể đem ra làm mẫu cho sách giáo khoa.
-
Anh Long mang người đến, khi tới nơi thì hắn thấy một đám người đang nằm la liệt trên đất, cùng một gương mặt cực kỳ quen thuộc khiến hắn không khỏi chảy mồ hôi lạnh.
Minh Thù ngồi một bên ăn đồ ăn vặt, hắn không nhìn ra cô đang vui hay đang tức giận.
“Anh Long…” Mặc dù anh Long xuất hiện ở đây là việc ngoài ý muốn, nhưng Lữ Phi không thể để ý nhiều đến như vậy được: “Cô gái này dám đánh nhiều anh em của chúng ta như thế, anh phải báo thù thay bọn họ.”
“Câm miệng.” Anh Long quát lớn một tiếng, rồi từ đằng sau lấy ra một hộp được đóng gói tinh xảo: “Chị Khởi, đây là đồ em cố ý mua khi trên đường tới đây, chị nếm thử xem.”
Lữ Phi: “...”
Hắn đang gặp ảo giác sao?
Đây là anh Long ư? Bộ dạng khúm núm ấy? Gương mặt đau khổ như một đứa trẻ sắp khóc đó, với bộ dạng như đang lấy lòng đó là sao?
Đợi đã...
Anh ta gọi cô là gì? Chị Khởi? Không phải tên Kiều Khởi có một chữ Khởi sao?
Trước kia hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc này.
Ai ngờ đâu bà chủ quán bar kia lại là chị Khởi mà gần đây mọi người trên giang hồ đang bàn tán xôn xao.
Gần đây anh Long đã biết được phương pháp lấy lòng Minh Thù, nên cô cũng không còn tức giận với hắn nữa: “Mấy tên này dám gửi chuột chết tới quán của tôi, anh xem thế nào rồi dạy dỗ lại bọn họ đi.”
Lữ Phi: “???” Đây là trọng điểm sao?
Anh Long nghe mà chẳng hiểu gì, vô duyên vô cớ tại sao bọn này lại gửi chuột chết đến quán bar cơ chứ.
Anh Long sầm mặt dạy dỗ: “Lữ Phi, trước đây thấy ngươi làm việc nhanh nhẹn nên ta nào có bạc đãi điều gì, giờ thì ngươi xong đời rồi, tại sao ngươi lại dám ra tay với chị Khởi?”
Ngay cả hắn cũng không dám đắc tội với bà cô nhỏ này.
Ngươi có biết sau này ngươi sẽ thê thảm như thế nào không! Có biết không hả!
Lữ Phi sợ đến run bần bật: “Anh... Anh Long, em…”
“Tại sao ngươi lại gửi chuột chết đến quán bar của chị Khởi?”
“Anh Long…” Lữ Phi đột nhiên ôm ấy bắp đùi anh Long rồi bắt đầu kể lể dài dòng: “Anh Long, em sai rồi, là do em bị ma sai quỷ khiến thấy tiền thì sáng mắt lên. Có người muốn em lấy một món đồ từ trong tay Kiều… chị Khởi, chứ em nào muốn làm gì chị ấy.”
Anh Long đá văng hắn ra: “Là vật gì vậy?”
Lữ Phi không dám oán hận, thành thật trả lời: “Là ảnh, ảnh chụp…”
“Ảnh chụp nào? Ai sai ngươi làm?”
Mặc dù anh Long nghe không hiểu nhưng Minh Thù cũng đã nhận ra rồi.
Đó là những bức ảnh ở trong hôn lễ lần trước.
Đối phương chỉ muốn lấy lại ảnh chụp chứ không hề muốn làm gì cô, thủ đoạn này chắc chắn không phải do Nhan Tuyết làm, vậy thì cũng chỉ có thể là do vị anh hùng đã đưa mũ xanh cho Úc Đình đội thôi.
Về chuyện vì sao hắn lại không tự mình ra tay…
Chắc mà do sợ chọc giận Úc Kinh.
-
Minh Thù cũng không để bụng những việc từ trước đến nay của bản thân mình.
Mấy âm mưu quỷ kế cứ việc tới đây, dù sao cô cũng phải ngồi chờ chúng đến gõ cửa mới được cho là hợp tình hợp lý.
Đây chính là điểm vô địch của cô.
Mà vô địch cũng đồng nghĩa với cô đơn.
Haiz, ăn đồ ăn vặt thôi.
Cho nên Minh Thù ném chuyện này cho anh Long xử lý, một mình cô chậm rãi lái xe đi về.
Minh Thù không biết anh Long xử lý Lữ Phi như thế nào, nhưng anh Bằng trước đây dường như đã được đề bạt lên làm người phụ trách.
Sau khi Minh Thù trở về, cô đem mấy món đồ lúc trước đóng gói lại rồi gửi cho Úc Đình một phần, sau đó cô ngồi phối nhạc bài ca nón xanh.
“Đang làm gì vậy?”
Úc Kinh ôm lấy Minh Thù từ phía sau, cằm hắn cọ cọ lên hõm vai cô, tầm mắt rơi vào màn hình máy tính.
“Bắt nạt cháu trai của chúng ta.”
Có lẽ là do được mấy chữ “cháu trai của chúng ta” lấy lòng, nên Úc Kinh cũng không hỏi thêm gì nữa.
Hắn im lặng ôm Minh Thù rồi nhìn cô làm việc.
Minh Thù cảm thấy hơi khó chịu khi bị ôm chặt như vậy: “Cậu có thể buông tôi ra trước được không?”
“Không muốn.”
“Chị Khởi, chị nói gì cơ?” Quản lý Thái ở đầu dây bên kia vẫn còn cảm thấy mơ hồ.
“Không có gì đâu, chỉ là xử lý chút việc theo như lời cô bảo thôi, quán bar hiện tại có chút nhỏ.”
Quản lý Thái ở bên kia ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp: “Mua lại các cửa hàng ở bên cạnh không phải là việc dễ dàng gì, để tôi tính toán lại một chút, chị gấp cái gì chứ.”
Quản lý Thái rống xong liền hung hăng cúp điện thoại.
Minh Thù: “…”
Cô vội cái gì cơ chứ?
Cô rất thong thả mà...