Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1161: Chương 1161: Lão bản không hẹn (30)




Có thể giữ lại nữ đầu bếp của mình khiến Minh Thù rất vui vẻ, vậy nên cô quyết định buổi tối ăn thêm một bữa nữa.

“Tôi nói cho cô biết nha, cô có thể thích Phong Hoành, thế nhưng cái cô thiếu và cái hắn có là cùng một thứ, vậy nên cô và hắn ở cùng một chỗ chắc chắn sẽ gặp xui xẻo đó.”

“Ủa…” Suy nghĩ kỹ một chút, ngoại trừ thỉnh thoảng có mấy lần, thì dường như mỗi lần ở cùng một chỗ với Phong Hoành thì lúc nào cũng làm chuyện…

Nguyễn Tiểu Liên bỗng run lên một chút.

“Giống như tôi đây chính là thần may mắn trời sinh cho cô, buổi tối tôi sẽ đưa cô về nhà.”

“Ủa…”

Nguyễn Tiểu Liên được Minh Thù bảo vệ như cục vàng trong tay cô vậy, Phong Hoành có qua đây mấy lần nhưng dường như thấy rằng không thể cướp được người từ tay Minh Thù, vậy nên cuối cùng đành từ bỏ.

Hắn đi tìm Úc Kinh, bắt hắn ta quản lý tốt người yêu của mình, cả ngày cứ chiếm lấy người của hắn là ý gì chứ!

Úc Kinh có thể lôi kéo một lần nhưng không thể mỗi ngày đều lôi kéo Minh Thù được.

Minh Thù thích nhất là dính một chỗ với Nguyễn Tiểu Liên, Úc Kinh đề nghị chi bằng giết chết Nguyễn Tiểu Liên đi.

Phong Hoành: “…” Trước tiên tôi làm thịt anh đã! Tại sao không giết người yêu của anh đi!

Phong Hoành tức điên lên.

Úc Kinh làm sao có thời gian đi giết Nguyễn Tiểu Liên cơ chứ, hiện tại người của Úc gia đều đang theo dõi hắn.

Xem ra toàn bộ Úc gia đều muốn diệt trừ hắn, ngoại trừ Úc nhị gia trong lòng hận không thể giết chết hắn, vậy nhưng nét mặt lại vô cùng vui vẻ ủng hộ hắn, là người đầu tiên đứng về phía Úc Kinh.

Mấy năm Úc Kinh làm đồ vô dụng khiến tất cả mọi người cảm thấy hắn sẽ không làm được việc gì ra hồn, thế nhưng bọn họ rất nhanh đều biết rằng bản thân đã nghĩ lầm rồi.

Tuy rằng bình thường biểu hiện giống như kẻ vô dụng, nhưng tính khí nóng nảy của Lục thiếu gia đâu có chỗ nào giống với kẻ vô dụng chứ.

Đây mới chính là giấu đi tài năng của mình, giấu đi thứ tiềm tàng sâu bên trong.

Trong phòng hội nghị, Úc Kinh ngồi ở vị trí chủ tọa, những người hôm nay tới đây đều là người của Úc gia.

Úc Kính Quốc và Úc Đình ngồi phía bên trái Úc Kinh, sắc mặt Úc Đình có chút tiều tụy, Úc Kính Quốc thì trầm ổn như núi không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Vì Úc nhị gia đứng về phe của Úc Kinh nên ngồi vào chiếc ghế đầu tiên ở phía bên phải.

Những người còn lại lần lượt ngồi xuống, ngoại trừ mấy anh em nhà họ Úc ra, còn có một vài người họ hàng anh em nội ngoại của Úc gia.

Đối diện với mấy người này, Úc Kinh hoàn toàn không muốn khoác lên vẻ ngoài ưu nhã cao quý gì cả.

“Tôi biết mọi người không phục, tôi cũng biết mọi người đều muốn tôi chết đi…” Khi nói đến đây, Úc Kinh quét mắt về phía dưới, giọng nói lạnh lẽo: “Nếu không phải các người ép tôi, thì ngày hôm nay tôi cũng sẽ không đứng ở đây, vậy nên kết cục ngày hôm nay đều là do các người gieo gió gặt bão.”

Bản di chúc kia, hắn chua từng muốn lấy ra.

Sắc mặt của những người phía dưới đều vô cùng đặc sắc.

Úc Kinh không nói dài dòng, Úc nhị gia âm thầm tổng kết lại, đại ý chính là các người đưa tôi lên vị trí này vậy nên giờ đây tôi mạn phép muốn ngồi vững vàng ở đây.

Không hổ là người có đại ma đầu chống lưng.

Toàn bộ quá trình, Úc Kính Quốc không hề nói một câu nào, Úc Đình mấy lần muốn lên tiếng nhưng đều bị Úc Kính Quốc kéo lại.

“Chú hai.”

Sau khi ra khỏi phòng họp, Úc Đình là người đầu tiên lên tiếng: “Tại sao chú lại phải đứng về phe Úc Kinh chứ?”

Úc nhị gia bí hiểm nói: “Úc Đình, cháu đừng trách chú hai lập trường không kiên định, nhưng mà… nhiều lúc không thể làm theo ý mình được.”

Úc nhị gia nói xong cũng rời đi, bây giờ ông ta và bọn họ coi như đã đứng ở hai phe đối lập.

Lúc đó những người còn lại chỉ biết đối mặt nhìn nhau.

Đây là chuyện gì chứ, đây là người trước đây không ưa Úc Kinh nhất, bây giờ lại trở thành người ủng hộ hắn.

“Vậy thì hay rồi, anh em chúng ta tranh đấu đầu rơi máu chảy, cả gia đình chỉ có một người được thừa kế tài sản của lão gia, đều là con của ông ta, tại sao ông ta lại có thể bất công như vậy chứ?”

Úc lão gia bất công ư?

Chắc chắn là bất công rồi, cũng không ai biết vì sao ông ấy lại thích Úc Kinh như vậy.

Nhưng Úc lão gia cũng đã cho bọn họ cơ hội rồi, nếu bọn họ không dồn ép Úc Kinh thì tất cả mọi chuyện hôm nay cũng sẽ không xảy ra.

“Đã như vậy rồi, mọi người bớt nói một hai câu, giải tán thôi.” Úc Kính Quốc vẫn trầm ổn như cũ, dường như không hề bị chuyện này ảnh hưởng một chút nào.

Mọi người nhìn Úc Kính Quốc mang Úc Đình rời đi.

“Cha, chuyện này lẽ nào cứ để vậy sao?” Úc Đình vừa lên xe liền không nhịn được hỏi, gần đây số chuyện hắn gặp phải quá nhiều, chuyện sau lại càng khiến người ta nổi giận hơn chuyện trước.

“Trong tay hắn nắm ba mươi lăm công ty cổ phần, cộng thêm số cổ phần lúc trước của hắn đã hơn bốn mươi phần trăm rồi, lớn hơn rất nhiều so với cổ phần của chúng ta, con thấy chúng ta còn có thể làm gì đây?”

“Đình nhi, con biết con sai ở chỗ nào không?”

Úc Đình nhìn cha mình.

“Giống như hắn nói, con không nên dồn ép hắn, con người Úc Kinh này cũng chẳng có dã tâm gì lớn, lão gia cho hắn nhiều cổ phần như vậy cũng là hiểu rõ tính tình của hắn.”

Úc Đình khàn giọng gọi một tiếng, trong đôi mắt lóe lên tia âm trầm: “Cha…”

Úc Kính Quốc nói tiếp: “Việc con phát hiện Úc Kinh vẫn còn ở trong nước, rồi thông qua vệ sĩ của chú hai để lộ chuyện này cho hắn biết. Hắn ta có mẫu thuẫn lớn nhất với Úc Kinh, vậy nên nhất định sẽ động thủ, con nhờ vào đó mà ra tay tưởng rằng vừa làm cho chính mình sạch sẽ, lại có thể diệt trừ Úc Kinh.”

Biểu cảm của Úc Đình bắt đầu có sự thay đổi lớn.

“Con tự cho là làm như vậy là hoàn hảo, nhưng nếu như không có ta ở phía sau giúp con dọn dẹp tên vệ sĩ kia, thì giờ đây con đã bị điều tra ra rồi.”

“Cha, con…”

Úc Kính Quốc giơ tay lên, ý bảo hắn đừng nói gì: “Đình nhi, thế giới này ngoài con ra còn có rất nhiều người tài giỏi, con cần phải học hỏi nhiều hơn.”

Úc Đình có chút không cam lòng: “Rốt cuộc con đã làm sai ở đâu vậy?”

“Tại sao con cần phải đẩy hắn vào chỗ chết?”

Úc Đình nắm chặt bàn tay: “Từ nhỏ đến lớn, trong mắt ông nội lúc nào cũng chỉ có hắn, cho dù con có ưu tú thế nào đi nữa, hắn đều được yêu quý hơn con. Sau này hắn trở thành như vậy, trong mắt ông nội vẫn chỉ có hắn…”

Úc Kính Quốc thở dài.

“Con sai ở chỗ tìm người không đủ chuyên nghiệp, xử lý mọi việc chưa thật sạch sẽ.” Úc Kính Quốc dừng một chút: “Lần sau đó, người là do con phái tới sao?”

Úc Đình bị Úc Kính Quốc thức tỉnh, đột nhiên nghe một câu như vậy, hơi nghi hoặc: “Cái gì mà lần sau cơ chứ?”

Ánh mắt Úc Kính Quốc dừng lại trên mặt Úc Đình vài giây: “Úc Kinh sau đó lại xảy ra một chuyện, sau khi chuyện này phát sinh, hắn mới mang theo di chúc trở về. Ta tưởng con được dạy dỗ nên làm tốt hơn, nhưng bây giờ xem ra không phải do con làm.”

Úc Đình căn bản không hề biết chuyện này.

Có thể là ai chứ?

-

Vì Úc Kinh trở về Úc gia kế thừa gia nghiệp, dẫn tới buổi biểu diễn của ban nhạc Kinh Thiên đều không có cách nào tiến hành.

Bành Phái mỗi tối qua đây đều gào thét.

Hắn hoàn toàn không biết đại ca của hắn thuận tay nhặt về lại có thân phận cao quý như vậy.

“Nhặt ư?” Còn có loại thao tác này sao?

“Đúng vậy.”

Minh Thù và quản lý Thái xách băng ghế nhỏ nghe Bành Phái kể chuyện xưa.

Đó là một buổi tối âm u, Bành Phái mới vừa tan làm, có lẽ là do vận mạng chỉ dẫn nên hắn không có đi đường bình thường, ngược lại hắn quyết định đi đường tắt, vốn là một con đường không quá quen thuộc với hắn.

Vì không quen đường nên Bành Phái đi tới vẫn cảm thấy mơ hồ.

Không biết mình đã đi đến nơi nào rồi.

Vừa lúc đó phía sau gió rít từng cơn, bốn phía yên tĩnh đèn đường cũng hỏng mất nên nhìn không rõ phía sau.

Các loại kịch bản chuyện ma quỷ quái dị lướt qua đầu hắn một lượt, Bành Phái nhanh chóng bị dọa sợ đến mức tè ra quần.

Theo bản năng, hắn co giò lên chạy.

Bất ngờ phía trước đột nhiên có hai người đi tới, phía sau cũng có người chặn lại, suy ra hắn đã gặp cướp mất rồi.

Bành Phái có biết chút võ mèo cào, nhưng đối phó với nhiều người như vậy khẳng định không thể đánh lại được, lúc hắn chuẩn bị bỏ của chạy lấy người thì trong bóng tối bên cạnh đột nhiên truyền ra một giọng nói.

“Ồn ào chết đi.”

Sau đó hắn chính là ở đó mà nhặt được một đại ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.