Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 694: Chương 694: Lão sư không chịu lấy chồng (13)




“Không sao chứ?”

Minh Thù bình tĩnh lắc đầu.

Nhưng Bắc Đường không hề buông cô ra mà tiếp tục ôm trong lòng, dửng dưng nói: “Công phu của em đã khá hơn rồi.”

“Tư chất tốt.” Cô gái nở nụ cười trong bóng tối: “Tự học đấy.”

Bắc Đường nhếch mép.

Minh Thù nhìn bóng đen đang nằm không rõ sống chết, một người đàn ông lật tên bóng đen lại rồi ngồi xuống kiểm tra, từ trên người đó rút ra được một món vũ khí.

“Cậu chủ, là… người của bên đó.” Anh ta đứng dậy trả lời.

Có thể vì ngại Minh Thù đang có mặt cho nên không nói rõ thi thể của bên đó là bên nào.

Minh Thù giẫy ra khỏi người Bắc Đường, đi ra nhặt đồ ăn gần đó: “Thầy Bắc Đường người ta đến là vì thầy, em có thể coi là người vô tội bị liên lụy phải không?”

“Em ở bên ngoài không an toàn, đi về với tôi.” Nếu cô đã biết được thì hắn cũng không cần phải lòng vòng làm gì nữa.

“Ở chung với thầy mới là không an toàn nhất.” Muốn trẫm đi theo một cách dễ dàng như vậy, đến chút đồ ăn cũng không có, đừng hòng.

Bắc Đường kiên quyết: “Tôi có thể bảo vệ em, sẽ không có ai hại được em.”

Minh Thù cười: “Vậy tại sao tôi lại bị mất trí nhớ?”

Bầu không khí chợt trở nên yên lặng, dường như đến cả tiếng xe cộ ồn ào từ xa vang đến cũng tan biến mất.

Bắc Đường vẫn đứng trong bóng tối, xung quanh tỏa ra một loại không khí nặng nề, lúc lâu sau hắn hạ giọng nói: “Đưa cô ấy về.”

Minh Thù kêu: “Sao, định dùng bạo lực cưỡng ép hả?”

Xem ra anh không biết để mất trẫm là thế nào đây mà.

Bắc Đường nhận ra hàm ý trong lời nói của Minh Thù, nhưng hình tượng nhân vật là như vậy, hắn chỉ có thể đâm lao phải theo lao: “Đưa về.”

Rất tốt, anh khá lắm!

Minh Thù ôm chặt đồ ăn, vắt chân chạy luôn: “Em không chơi với thầy nữa, tạm biệt.”

“Cậu chủ...”

“Chặn cô ấy lại.”

Người đàn ông lập tức gọi điện thoại báo cho những người ở bên ngoài chặn Minh Thù lại.

Người bên ngoài cũng không phải là ít, nhưng họ đợi cả ngày trời cũng chẳng thấy ai ló đầu ra, đến lúc họ vào trong thì trong ngõ hoàn toàn không còn dấu vết gì của Minh Thù nữa.

Một con người cứ thế mà bốc hơi một cách khó hiểu dưới tầm mắt của họ.

Không bắt được người, ngược lại Bắc Đường lại cảm thấy nhẹ nhõm, nếu hắn mà bắt được Minh Thù thì thật không biết phải cư xử với cô thế nào, chẳng lẽ nhốt cô lại?

Chẳng hiểu sao nghĩ đến lại thấy hơi đáng sợ.

Bà nó, tuyệt đối không phải lão tử sợ cô đâu nhé.

Bình tĩnh lại, vì nhiệm vụ lão tử cần bình tĩnh, chỉ là một tên thần kinh thôi mà, thân phận hiện giờ với cô vốn đã không rõ ràng, cô lại còn chối bỏ như thế, nếu mà công lược thành công thì hắn chuyển sang bộ phận chiến lược được rồi đấy.

“Cậu chủ, người này xử lí thế nào ạ?”

“Đem về.” Bắc Đường cúi đầu để che giấu sự hỗn loạn và kích động trong ánh mắt: “Bọc kín lại.”

Người đàn ông gật đầu: “Vâng.”

-

Sáng sớm hôm sau, trong trường bắt đầu lan truyền một tin nóng hổi.

“Nghe nói An Khả là con gái đấy.”

“Cậu nghe ai nói vậy?”

“Mọi người ai cũng nói thế, tớ vẫn luôn cảm thấy dáng vẻ không giống con trai một chút nào cả, hôm nay nghe có bạn nói cậu ta là con gái, tớ cũng chẳng thấy ngạc nhiên tí nào.”

“Trời ơi, cậu ta sống ở ký túc xá nam đấy.” Có người nhỏ giọng nói, cả đám học sinh đang trò chuyện đều đồng loạt tỏ vẻ quái dị.

Tin An Khả Khả là con gái lan đi khắp cả trường, ngay cả học sinh bị toàn trường cô lập như Minh Thù cũng biết.

Tin này là do ai truyền ra?

Không phải là Doãn Tiểu Tiểu chứ?

Với tính cách của Doãn Tiểu Tiểu chắc sẽ không làm chuyện như vậy, nếu không hình tượng của nhân vật chính hỏng mất.

Trong lúc Minh Thù suy nghĩ không thấy ai khả nghi cả thì đã chén hết khoai tây rồi.

Minh Thù ra khỏi lớp, cô vừa đi thì Bắc Đường cũng kêu người đến gọi cô thế là không gặp được.

Nghe nói Minh Thù lại trốn học, Bắc Đường mặt tối sầm lại.

Hắn vươn tay sờ lưng cảm giác đau nhức nhói lên, khiến hắn nhăn mặt.

Cô dám dùng bao cát đánh hắn.

Đừng hỏi tại sao cô mặc đồ che kín rồi vẫn biết là cô.

Trừ cô ra không ai lại làm chuyện nhạt nhẽo như vậy cả.

Tức chết mất.

Đợi đấy cho lão tử.

Không chinh phục được cô thì lão tử sẽ đổi họ theo cô.

“Thầy Bắc Đường, thầy sao vậy mặt mũi trông khó coi lắm?” Một nữ giáo viên tận tình thăm hỏi.

Bắc Đường rút tay lại, mặt lập tức tỏ ra bình thường, lạnh lùng: “Không sao.”

Cô giáo vừa hỏi thăm đó mỉm cười quyến rũ, khẽ vuốt vuốt mái tóc: “Thầy Bắc Đường vừa đến, thích ứng với trường lớp chắc rất vất vả, không biết tối nay thầy có rảnh không, tôi mời thầy đi xem phim thư giãn một chút nhé.”

“Không rảnh.”

Cô giáo nghẹn họng.

Cô tự thấy mình là cô giáo đẹp nhất trường, người đàn ông này lại dám coi thường như thế.

Cô giáo “hừ” một tiếng rồi quay sang nói chuyện với đồng nghiệp khác.

-

Buổi chiều học thể dục.

Lớp thể dục của Minh Thù và An Khả Khả trùng hợp lại học cùng nhau, mọi người ai cũng chỉ chỉ chỏ chỏ An Khả Khả.

Đợi thầy giáo cho giải tán, lập tức có nữ sinh nhân cơ hội An Khả Khả đứng một mình bao vây cô ta lại.

Minh Thù vội chạy đến xem kịch.

Học sinh sống cùng phòng với An Khả Khả chính là nam thần của bọn họ, bị một đứa con gái giả trai xâm phạm, đám người hâm mộ này làm sao mà nuốt cho nổi cục tức đó.

“Không biết các cậu nghe ai nói, nhưng đây là lời bịa đặt không có căn cứ.” An Khả Khả giải thích.

Nhưng đám người hâm mộ không thèm nghe, cứ thế lấy tay khám ngực.

Dù cho An Khả Khả có bó ngực thì cảm giác khi chạm vào vẫn khác với con trai, nếu bị họ sờ vào thì sẽ lộ ngay.

Việc này nếu bị nhà trường biết được thì cô chắc chắn sẽ bị đuổi học.

“Các cậu đừng quá đáng quá.” An Khả Khả sợ hãi lùi lại phía sau, nhưng đám người hâm mộ đằng sau chặn cô lại rồi đẩy về phía trước, An Khả Khả chỉ còn cách ôm lấy ngực che chắn.

“Cậu là con trai còn sợ bị bọn tôi sờ hay sao?” Một cô gái trong nhóm nói: “Thiệt thòi là tôi được chưa.”

“Đừng chạm vào tôi.”

Minh Thù âm thầm đếm ngược.

Vừa đếm đến ba, cô quay lưng lại vừa hay gặp đúng Bùi Cẩn đang chạy vội đến.

Bùi Cẩn giận dữ quát: “Tránh ra.”

“Tránh thì tránh hung dữ thế làm gì, dù tôi có tránh thì cũng muộn rồi.” Minh Thù nhẹ giọng, cùng với tiếng kêu thất thanh của An Khả Khả đằng sau.

Bùi Cẩn càng giận dữ hơn vụt tới lao tới đám đông.

Bùi Cẩn bế bổng An Khả Khả ra khỏi đám nữ sinh, An Khả Khả mặt đẫm nước mắt trông vẻ khổ sở lắm.

Còn các nữ sinh thì vô cùng kinh ngạc và chấn động.

“An Khả, mặt cậu thật dày!”

Có nữ sinh cất tiếng mắng.

“Dám giả trai để chui vào phòng ngủ của con trai, sao cậu có thể không biết xấu hổ đến mức ấy.”

“Việc này phải báo cáo cho các thầy cô biết, để các thầy cô đuổi học cậu ta.”

Bùi Cẩn ôm An Khả Khả trong lòng trùng hợp đối diện với Minh Thù đang đứng gần đó.

Một cô gái mặt mày xinh đẹp thanh tú, làn môi khẽ nhếch, đôi mắt sóng sánh ấm áp mềm mại, dường như xung quanh tỏa ra một loại ánh sáng lạ kỳ.

Nhưng…

Là cô ta.

Chắc chắn là cô ta nói ra.

Chỉ có cô ta nhìn thấy mình… ngoài cô ta ra, không một ai biết cả.

***

[Hài Hòa Hiệu]

Hài Hòa Hiệu: Hôm nay xem tiểu yêu tinh đánh nhau à?

Minh Thù: Không xem! Im đi!

Hệ thống Cửu thiếu: Tôi xem tôi xem.

Hài Hòa Hiệu: Ký chủ, biết xem hàng đấy.

Minh Thù: Ha ha, đánh nhau thì có gì hay ho đâu.

Hệ thống Cửu thiếu:?

Hài Hòa Hiệu: …

Tiểu tiên nữa: Bỏ phiếu được đấy.

Hài Hòa Hiệu: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.