Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 696: Chương 696: Lão sư không chịu lấy chồng (15)




“Tôi đến đây vì ai, em nên là người rõ nhất, tôi không phải là thầy của em.”

Bắc Đường thử nắm tay Minh Thù, cô không hề tránh ra mà chỉ cười tủm tỉm nhìn hắn.

“Nam Chi, tên của tôi sẽ là tên duy nhất xuất hiện trên giấy đăng ký kết hôn của em.”

Giọng nói của Bắc Đường ấm áp, lặp lại âm thanh lần đó trên thao trường.

Minh Thù chớp mắt, bờ mi khẽ rung, nụ cười trong mắt lay động: “Một ngày là thầy cả đời là thầy, thầy ơi duyên phận giữa hai ta mỏng quá.”

Tay Bắc Đường nắm chặt hơn khiến cho bàn tay Minh Thù ửng hồng.

Ánh sáng trong phòng khoảnh khắc đó như tối lại, sau lưng người đàn ông đó như có ma qủy thét gào.

Im phăng phắc.

Im lặng như tờ.

Người đàn ông đó vốn mang vẻ ấm áp giờ đây bất chợt trở nên lạnh lùng.

Bấy giờ hắn đang ngồi nhưng cũng không làm giảm khí thế áp đảo đó, người bình thường mà ở đó có lẽ sẽ bị dọa cho mềm nhũn cả chân.

Bắc Đường từ từ đứng dậy, khom mình nhấc Minh Thù lên đặt xuống ghế, trong đôi mắt đen láy chỉ toàn là sự u ám, hệt như băng đá nghìn năm, lạnh lẽo đến nỗi làm người ta đông cứng cả linh hồn.

Hắn nhếch môi, dường như là lời nỉ non vang lên từ chốn sâu thẳm địa ngục: “Nam Chi, duyên phận không phải em nói là xong.”

Hắn cúi người hôn, dùng sức giữ chặt tay Minh Thù không để cô trốn thoát, còn đôi chân dài đè lên hai chân cô, có chút thô bạo muốn chiếm lấy sự đẹp đẽ của cô.

Minh Thù trợn mắt, nhìn người phía trước hoàn toàn mất tự chủ.

Nói nổi điên là nổi điên ngay sao?

Không thèm chào hỏi một câu.

Làm trẫm sợ rồi đấy.

Minh Thù cảm nhận được môi và răng mình bị cạy ra, đối phương ngang nhiên xông vào cuốn lấy chiếc lưỡi của cô.

Bắc Đường nhận thấy có gì đó đẩy ra ở ngực.

Dục vọng chiếm hữu thường tình lại nổi lên, hắn muốn có được cô gái trước mặt, cả trái tim, thể xác lẫn linh hồn.

Cô nên thuộc về hắn.

Không phải đến từ tâm tư của Bắc Đường mà là chính hắn.

Đến tận khi Minh Thù sắp không thở nổi nữa, Bắc Đường mới lùi ra nhưng không hề bỏ đi mà cứ thế ôm lấy cô, cắn nhẹ môi cô, hơi thở giao hòa hắn thầm thì: “Đừng ép tôi có được không?”

Giọng nói của hắn đầy sự kìm nén dường như có vài phần khổ sở.

“Tôi không muốn làm tổn thương em thêm nữa.”

“Nhưng em hãy nghe lời một chút, đừng ép tôi nữa có được không.”

“Nam Chi, tôi chỉ muốn được sống cùng em. Em muốn học xong tôi đồng ý không đưa em đi, tôi ở lại đây học cùng em, sau này em lên đại học tôi cũng sẽ ở bên em. Em muốn làm gì cũng được, chỉ cần luôn ở cạnh bên tôi, có được không?”

Đôi tay Bắc Đường đang run rẩy Minh Thù có thể cảm nhận được, nơi chạm vào da thịt cô khẽ run.

Cô thở dài.

Tư thế này rất khó đứng lên và cũng gây khó dễ cho hắn rồi.

Bắc Đường lại hôn hai cái: “Có được không?”

Minh Thù lui người về phía sau, mở rộng khoảng cách giữa hai người, đôi môi phớt hồng lên tiếng: “Vừa rồi thầy nói sẽ không đối xử với em như thế nữa, thầy lại không giữ hứa rồi.”

Bắc Đường đờ người.

Hắn giơ tay khẽ vuốt đầu Minh Thù, thôi không đè lên chân cô nữa, đứng dậy quay lưng lại với cô.

Vừa rồi đúng là hắn có chút mất tự chủ.

Đã rất lâu rồi hắn chưa từng mất tự chủ như vậy.

Lát sau, Bắc Đường quay người lại: “Em không thích thì sau này tôi sẽ kiềm chế.”

Minh Thù nhìn hắn vài giây, ngón tay trắng trẻo chỏ vào trang giấy trắng: “Thầy ơi, còn ba trăm lần thì sao, thầy chủ nhiệm sẽ kiểm tra đấy, thầy chép giúp em đi.”

Bắc Đường: “?”

Cô có ý gì?

“Đến việc này mà thầy cũng không chúp em chép, còn muốn ở bên em? Xem ra tình cảm của thầy cũng chỉ đến thế.”

Bắc Đường: “…”

Vài phút sau, căn phòng trước đó còn căng như dây đàn bây giờ chỉ còn sót lại tiếng sột soạt của đầu bút lướt đi trên giấy.

Bắc Đường buồn chán chép bài, sao hắn lại tự đào hố chôn mình thế không biết, còn hẳn ba trăm lần! Để cho mày chép này, tự đi mà chép này!

Chép được một nửa rồi hắn mới nhớ ra, sao hắn lại phải chép chứ?

Hắn mà phải sợ tên chủ nhiệm hói đó ư?

Trò cười gì vậy?

Bắc Đường quăng chiếc bút đi, ngẩng đầu nhìn Minh Thù, cô đang nằm dài trên bàn hơi thở đều đặn, đã ngủ mất rồi.

Giơ tay xem đồng hồ, hắn nhíu mày đã muộn thế rồi sao.

Bắc Đường đứng dậy bế Minh Thù lên, thân hình nhỏ nhắn mềm mại áp vào ngực hắn, một cảm giác an toàn thật kỳ lạ.

-

Bắc Đường bế Minh Thù ra khỏi văn phòng.

Văn phòng ở trên tầng bốn, tòa nhà không có thang máy cho nên hắn chỉ còn cách đi bộ xuống, hắn không hề tạo ra một tiếng động nào lẳng lặng như một linh hồn vậy.

Đột nhiên Bắc Đường cảm nhận được người trong lòng khẽ nắm chặt, hắn cúi đầu nhìn không biết Minh Thù đã tỉnh từ lúc nào, mở to đôi mắt long lanh nhìn về một hướng nào đó.

Nơi đó có một cái bóng vụt qua.

“Qua bên đó xem xem.” Minh Thù vỗ ngực Bắc Đường.

Khỉ thật, cô đúng là không ngượng ngùng chút nào.

Trong lòng oán thầm nhưng chân lại đổi hướng đi về hướng đó.

Đi qua một loạt phòng học, không hề nhìn thấy kẻ khả nghi, ngược lại suýt nữa họ khiến cho bảo về tuần tra phát hiện ra.

Bảo vệ kiểm tra lại hai lần không thấy có ai, mới dần dần rời đi.

Đúng lúc ánh đèn của bảo vệ biến mất trong bóng đêm một bóng đen xuất hiện.

Vị trí Minh Thù và Bắc Đường đi vào thế dễ dàng bị nhìn thấy.

Một luồng sáng lướt qua: “Ranh con đêm hôm ở đây làm gì hả?”

Minh Thù nghe thấy giọng chửi của ông chủ.

Cô bĩu môi.

Câu này phải là cô hỏi ông ta mới đúng. Đêm hôm ông không trông coi siêu thị của ông mà chạy đến đây làm gì.

Ông chủ tắt đèn, đi từ bên đó sang, ánh mắt dừng lại trên người Bắc Đường, ông ta kéo mạnh Minh Thù ra về phía mình: “Cô làm gì thế hả? Đêm hôm còn ở cùng với thầy giáo? Muốn chơi trò tình yêu cấm kỵ sao?”

Trong lúc ông chủ kéo Minh Thù, bầu không khí chợt trở nên lạnh lẽo.

“Thầy ấy bắt tôi chép phạt ba trăm lần.” Minh Thù cau mày: “Không phải lúc nãy ông cũng thấy sao?”

Ông chủ nhớ lại lúc này cô còn định nhờ hắn chép giúp.

Đổi lại thành Minh Thù tra hỏi: “Ông làm gì ở đây vậy?”

“Con mèo của người bạn gửi ta chăm sóc chạy mất tiêu, ta vừa mới tắm một cái quay ra đã không thấy tăm hơi, cô giúp ta tìm thử xem.” Ông chủ nói: “Nghe nói là mèo thuần chủng, đắt tiền lắm.”

Minh Thù cười: “Không rảnh, ông tự tìm đi.”

“Không có lương tâm.” Ông chủ nhìn người đàn ông càng lúc càng tỏ ra lạnh lùng: “Thôi bỏ đi, ta tự đi tìm vậy, hai người mau về đi. Học sinh thời buổi bây giờ thật không ra gì…”

Những câu sau của ông chủ nhỏ dần, sau đó kêu “meo meo” rồi đi sang hướng khác tìm.

“Thầy cảm thấy đáng nghi sao?” Minh Thù lấy khuỷu tay chọc vào Bắc Đường.

Nửa đêm nửa hôm xuất hiện ở đây, sao có thể không khả nghi cho được.

Bắc Đường hỏi: “Ông ta muốn tìm cái gì?”

Nếu trẫm mà biết là tìm cái gì thì tốt biết mấy.

“Không biết nữa, thầy thấy ông ta đáng nghi sao?”

Ánh mắt của Bắc Đường dừng lại trên người Minh Thù vài giây, nói: “Không nhìn ra gì cả.”

Ông chủ này nhìn thấy họ, giọng điệu và cử chỉ đều rất tự nhiên như là đang tìm mèo thật vậy.

Minh Thù suy tư một lát, chuẩn bị về nhà, đột nhiên Bắc Đường nắm lấy vai cô tỏ ý muốn cô nhìn về bên này.

Nơi mắt nhìn đến, một bóng đen đang chạy về khu rừng phía sau trường học.

Đó là một nam sinh, có thề mơ hồ nhận ra đang mặc trên người đồng phục của Thanh Vân, tốc độ không nhanh lắm thỉnh thoảng còn quay đầu lại quan sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.