Ông chủ nhận được điện thoại của Minh Thù vào lúc mười hai giờ đêm.
Ông chủ hơn nửa đêm lái chiếc xe yêu quý của hắn, thở hổn hển chạy đến trang viên.
Trang viên đã được làm mới, ông chủ đối với nhận thức của mình về giai cấp tư sản, trợn tròn mắt cảm thán giai cấp tư sản thật ác độc.
Lúc này phòng khách chỉ có Minh Thù và một người bị trói trên mặt đất, cùng với vệ sĩ đứng ở xung quanh.
Ông chủ bị người bị trói trên mặt đất gây chú ý.
“Tôi không phải đã bảo cô đừng làm loạn sao?” Ông chủ che mặt chỉ lộ ra một đôi mắt, hướng về phía Minh Thù hét lên, còn cố ý thay đổi giọng nói.
Cô vậy mà thực sự bắt lấy Mạc Nguyên trói lại!
Thật to gan lớn mật!
“Trói cũng đã trói lại rồi.”
Bà nó, trói cũng đã trói lại rồi!
Minh Thù ngồi ở trên ghế sô pha uống trà: “Ông che mặt làm gì, hắn không nhìn thấy đâu.”
Ông chủ vừa mới nhìn thấy Mạc Nguyên, lông tóc toàn thân đều dựng cả lên, lúc này Minh Thù nhắc nhở, hắn mới phát hiện Mạc Nguyên bị che mắt lại, nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, rõ ràng vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê.
Hắn thầm thở phào, bỏ tay che mặt xuống. Hắn đi tới sát Minh Thù, hạ giọng quát lớn: “Con ranh con này, thực sự là bất chấp pháp luật, coi như cô hỏi ra được cái gì từ trong miệng hắn, đến lúc đó hắn gặp cảnh sát nói là bị vu oan giá hoạ, tất cả chỉ uổng phí.”
Minh Thù đặt chén trà xuống: “Tôi chỉ là một người bình thường, không dám mạo hiểm báo cho nhân viên chính phủ.”
Ông chủ: “...”
Hắn chính là cảnh sát!
Hắn có giấy phép đàng hoàng!
“Chỉ cần ông không ra mặt, hắn sao biết là ông làm?” Minh Thù liếc nhìn ông chủ: “Ông nghỉ ngơi hai năm, đầu óc cũng nghỉ ngơi rồi sao?”
Ông chủ: “...” Vậy cô gọi ta tới đây làm gì?
Không được, việc này không phù hợp trình tự phá án bình thường của bọn họ, việc này không đúng, hắn phải rời khỏi nơi này, hắn không thể cùng đứa ranh con này hợp sức làm bậy.
Sau mười mấy phút.
Ông chủ đứng ở đằng xa làm pho tượng.
Mạc Nguyên đã bị đánh thức, có điều vẫn bị che mắt, trước mắt không nhìn thấy cái gì cả, Mạc Nguyên nghiêng đầu, dường như đang xác định vị trí của mình.
Có điều so với những người khác mà nói, biểu hiện của Mạc Nguyên đã là rất bình tĩnh rồi, trên mặt hắn chí ít không lộ ra cái gì khiến người ta có thể công kích cảm xúc.
Có thể bị ông chủ theo dõi lâu như vậy, chưa từng lộ ra dấu vết gì, làm sao bị trường hợp như vậy dọa cho hoảng sợ được.
Minh Thù lật lại những vấn đề ông chủ đưa cho cô, cũng không lên tiếng, trong không khí chỉ có âm thanh giấy ma sát.
Mặc Nguyên không biết mình ở nơi nào, tất nhiên không dám tùy tiện lên tiếng, chờ đối phương nhịn không được lên tiếng trước.
Nhưng tính nhẫn nại của đối phương hiển nhiên so với trong tưởng tượng của hắn tốt hơn nhiều, âm thanh trang giấy lật qua lật lại biến mất, một lát sau lại tới âm thanh “răng rắc“.
Ồ?
Ở trong lòng Mặc Nguyên tự nói với mình phải bình tĩnh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Tiếng “răng rắc” kia biến mất.
Tiếp theo phòng khách chính là yên tĩnh như chết, dường như không còn ai.
Cổ họng Mạc Nguyên nhấp nhô, nhịn không được lên tiếng: “Này?”
Không ai đáp lại hắn, nhưng là có người đi tới phía hắn, bịt miệng hắn lại.
Mạc Nguyên: “???”
Hắn nghe được có người thấp giọng nói: “Đi báo cho cậu chủ, tiểu thư đang ngủ.”
Cái gì?
Hắn nửa ngày ở đây thiết lập tâm lý, đối phương lại ngủ thiếp đi?
Trong đại sảnh dần dần có tiếng đi lại rất nhỏ, tiếp theo là âm thanh người dưới lầu, từ xa đến gần, tiếng ghế bên kia va chạm nhau, tiếng bước chân so với lúc trước càng lúc càng xa.
Mạc Nguyên: “...” Hôm nay gặp phải chuyện kỳ lạ gì?
Mạc Nguyên chống đỡ suốt thời gian, cũng rất buồn ngủ, hắn muốn ngủ nhưng đối phương căn bản không cho hắn ngủ, mỗi lần hắn buồn ngủ lại bắt hắn tỉnh lại.
-
Ông chủ hưởng thụ đãi ngộ của khách sạn bảy sao, hắn nhìn thời gian vậy mà hơn mười giờ rồi.
Ông chủ vội vã xuống lầu, liếc nhìn phòng khách, chợt ngẩn người.
Cô gái đắm mình trong ánh nắng mặt trời, lười biếng dựa vào ghế, chân thả ở bên cạnh bàn, ngón chân xinh xắn mượt mà như được dát lên một tầng ánh sáng thanh khiết.
Qua khe cửa, ánh nắng chiếu rọi tạo thành một chiếc bóng trên mặt đất.
Giờ khắc này, thế giới hoàn toàn yên tĩnh, dường như sợ sẽ quấy rầy cô.
Phòng khách không chỉ có một người, trên ghế sô pha còn một người ngồi, có điều lúc này hắn không nói một lời nào, xem xét văn kiện, ngay cả lúc lật giấy cũng không gây ra tiếng động.
Ông chủ nuốt một ngụm nước bọt.
Hai người này... thật đúng là kỳ lạ.
Không khí rõ ràng không hợp, nhưng hợp lại dường như rất hợp.
“Bụp!”
Sách trong tay cô gái rơi xuống, cô từ trên ghế ngồi xuống, người đàn ông kia cũng quay đầu nhìn cô, ánh mắt của hai người chạm nhau giữa khoảng không, cô gái chậm rãi nở nụ cười.
Trong thời khắc này, tám chữ “năm tháng tuyệt vời, có người làm bạn” hiện lên trong đầu Bắc Đường.
“Khụ khụ...” Ông chủ độc thân đưa tay lên miệng, phá vỡ khung cảnh lãng mạn.
Minh Thù thấy không sao cả, Bắc Đường thì nhìn ông chủ với con mắt giết người.
Ông chủ là quân nhân, cách hắn nhìn người cũng khác với người khác, người khác chỉ cảm thấy trên người Bắc Đường khí thế kinh người, rất có cảm giác bị áp bức, nhưng hắn lại có thể cảm thấy trên người hắn có sát khí, đó là trên người kẻ đã từng giết người mới có.
Hắn nghĩ tới mình vừa mới mang tư liệu tới, trong lòng chỉ biết thở dài.
“Mạc Nguyên đâu?” Ông chủ dời ánh mắt hỏi Minh Thù.
“Không biết.” Minh Thù lắc đầu.
Ông chủ nghi ngờ: “Không biết? Người đi đâu cô cũng không biết?”
Minh Thù nhặt quyển sách lên, lấy ra một tập giấy được kẹp bên để lên trên bàn: “Đáp án mà ông muốn có.”
Ông chủ đi nhanh tới, cầm tập giấy lên nhìn, chỉ thấy mặt trên liệt kê câu hỏi ở dưới là câu trả lời được những nét chữ khác nhau viết lên, rõ ràng không phải từ cùng một người viết.
Mỗi một vấn đề, đều có câu trả lời, hơn nữa còn tỉ mỉ vô cùng.
Ở trang cuối cùng, còn dính vết máu, phía dưới cùng có ký tên cùng dấu ngón tay...
Ông chủ tay run run, hắn cảm giác như mình vừa lấy được bản khẩu cung thời cổ đại sau khi tra tấn ép cung thì phải?
“Mạc Nguyên đâu rồi?” Hắn vẫn chú ý đến vấn đề này, sẽ không bị hai người kia cho có đi mà không có về chứ?
Thật có khả năng này.
“Tôi cũng không thấy đâu nữa. Ông hỏi bọn họ đi, mấy vấn đề này là bọn họ hỏi, người cũng là bọn họ xử lý.” Minh Thù chỉ vào mấy vệ sĩ đứng thành một hàng cách đó không xa.
Đám vệ sĩ đứng nghiêm, mỗi người đều vô cùng nghiêm túc, ông chủ nhìn chữ trên tờ giấy, đi tới trước mặt bọn họ.
“A Sâm, tiễn khách.”
Bắc Đường thấy ông chủ mãi không đi, cuối cùng cũng không nhịn được.
Sáng sớm quấy rối lão tử và vợ bồi dưỡng tình cảm, còn không chịu đi!
Lão tử không phát cáu mới là lạ!
Vệ sĩ lập tức tiến lên đỡ ông chủ đi ra ngoài cửa.
“Này...” Ông chủ giãy giụa: “Con ranh con kia, Mạc Nguyên là nhân chứng quan trọng, cô đừng có làm loạn đó!”
Đợi khi giọng nói của ông chủ biến mất, Bắc Đường vứt hết những đồ vật trong tay đi, đứng dậy ôm lấy Minh Thù, xoay người ngồi vào trên ghế cô vừa ngồi, đưa cô đặt ở trên đùi, một hồi lâu quấn quít với nhau.
“Mạc Nguyên vì sao muốn giết anh?” Minh Thù hỏi hắn.
Bắc Đường hôn lên vành tai Minh Thù: “Bị người khác giật dây.”
“Tổ chức kia của hắn có quan hệ gì với anh?”
“Không có quan hệ gì.”
“Không có quan hệ gì, tại sao muốn giết anh? Mạc Nguyên ẩn núp lâu như vậy, nhưng phải mạo hiểm bại lộ thân phận đi giết anh, anh cảm thấy lời này em có thể tin sao?”
Bắc Đường sờ đầu cô, thở dài: “Sao lại thông minh như vậy chứ.”
Hắn ôm Minh Thù nhìn cây hoa hồng ngoài cửa sổ mở đang nở rộ: “Cũng không phải là thù oán gì, chỉ là mấy lần cướp chuyện làm ăn mà thôi, đối phương lòng dạ hẹp hòi, mang thù.”
Vừa lúc đó A Sâm trở về xấu hổ: “...”
Cậu chủ, cậu xác định không phải đại thù sao? Sống chết với nhau rồi còn chưa phải là đại thù, cái gì mới gọi đại thù? Đại chiến thế giới sao?