Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 683: Chương 683: Lão sư không chịu lấy chồng (2)




Lúc này một nam sinh ôm lấy An Khả Khả, quần áo có chút lộn xộn.

Cô cau mày, nghe tiếng bước chân xa xa bên ngoài: “Bùi Cẩn, giọng nói vừa rồi là của Nam Chi sao?”

Nam sinh khẽ nhíu mày, hắn đẩy An Khả Khả ra, lau sạch sẽ những dấu vết trên người.

Âm thanh đó dọa hắn sợ mềm nhũn cả người, đến bây giờ vẫn chưa có chút phản ứng nào.

Cũng may lực chú ý của An Khả Khả không ở trên này.

Hắn nhìn An Khả Khả, giọng điệu châm chọc: “Sợ?”

“Cô ta có…”

“A.” Nam sinh châm chọc, bóp cằm An Khả Khả: “Trước đó không phải cô và Du Viễn bị người khác nhìn thấy, sao không thấy cô sợ hãi?”

“Bùi Cẩn, cô ta là Nam Chi.” Đây là học sinh chuyển trường, nhưng là người không sợ trời không sợ đất.

Nam sinh cười nhạt, tay sờ loạn lên người An Khả Khả: “Yên tâm, ta vẫn chưa chơi chán, sẽ không để cho cô ta đi nói lung tung.”

-

Minh Thù loạng choạng bước xuống lầu phòng thí nghiệm, cô xác định phương hướng một chút liền đi thẳng đến siêu thị của trường học.

Đói quá!

Đói quá đi mất!

Đùi gà!

“Ông chủ!” Minh Thù thật vất vả mới đi tới siêu thị liền vỗ một cái lên mặt tủ kính, ông chủ đang ngủ gật phía sau tủ kính bị dọa cho giật mình khiến đầu đập lên bàn.

“Làm cái gì vậy, làm cái gì vậy, muốn hù chết ta sao?” Ông chủ bất mãn ngẩng đầu: “Mua cái gì?”

“Ăn.” Minh Thù như mất hết sức lực tựa vào tủ kính nói: “Tùy ông cái gì cũng được.”

Hai mắt ông chủ nghi hoặc nhìn Minh Thù: “Tiền đâu?”

Tiền?

Vừa rồi cô chỉ tìm được một tấm thẻ ở trên người nguyên chủ, không có tiền mặt nào.

“Có thể quẹt thẻ không?”

“Có thể thanh toán bằng wechat và Alipay.” Ông chủ nói: “Này, cô không sao chứ?”

“Ta sắp chết đói rồi!” Minh Thù nói: “Trước có thể cho ta chút gì lấp cái bụng không? Mọi người đều học cùng một trường, ta lại chạy không thoát.”

Ông chủ quả thực thấy tình trạng Minh Thù trụ không nổi, liền lấy ra một gói bánh từ phía sau đưa cho cô.

Bánh mì rất ngon, nhưng số lượng ít, Minh Thù ăn xong giống như chưa ăn, cô vẫy tay: “Thêm vài cái nữa.”

“Cô có tiền không?” Nhìn thế nào cũng thấy đây là tới ăn cơm chùa.

“Có thể vào Thanh Vân, còn có thể thiếu chút tiền ấy của ông sao?”

Một học kỳ ở Thanh Vân học phí lên đến hàng ngàn, có thể vào Thanh Vân hoặc là thành tích cực kỳ tốt, hoặc là đặc biệt có tiền.

Dù là loại học sinh nào, đều sẽ không thiếu tiền.

Thành tích cực kỳ tốt, mỗi học kỳ học sinh đều có học bổng, cũng đủ bọn họ chi tiêu ở Thanh Vân.

Ông chủ lại lấy mấy cái bánh bao từ phía sau đem cho Minh Thù, ngoài miệng lại nói: “Đói thành bộ dạng như vậy, ai biết cô có tiền hay không.”

Minh Thù không muốn nói nhảm với ông ta, chỉ chuyên tâm ăn bánh mì.

Ông chủ nhìn qua rất hung dữ, nhưng con người cũng không tệ, lại đưa cho Minh Thù một ly bánh kem, bưng ghế ra cho cô ngồi.

Minh Thù cảm giác mình sống lại, cô thở phào một hơi, nhưng chuyện này cũng không làm cho chiếc đầu choáng váng của cô chuyển biến tốt, thân thể này vẫn đang sốt.

“Có sạc pin điện thoại không? Điện thoại của tôi hết pin rồi.”

“Sao mà cô phiền toái như vậy!” Ông chủ thiếu kiên nhẫn, tìm máy sạc pin dưới mặt bàn ném cho cô.

Minh Thù sạc pin, khởi động máy, cô không có ở ứng dụng tìm wechat, thậm chí là không tìm thấy bất kỳ phầm mềm nào, may mắn Taobao vẫn còn.

Minh Thù trả tiền cho ông chủ, trừ vào tài khoản xong, số dư trong tài khoản tin nhắn gửi đến dọa cho Minh Thù giật mình.

“Chục, trăm, nghìn, chục ngàn, trăm ngàn…ực…”

Nguyên chủ là dân tị nạn cướp tiền từ ngân hàng về sao?

Minh Thù cẩn thận móc tấm thẻ kia ra nhìn một chút… Đây là thẻ đen!

Nếu có một ngày, đột nhiên ngươi phát hiện có một trăm ngàn, suy nghĩ đầu tiên của ngươi là gì?

Minh Thù say sưa mỉm cười, cũng không cần lo lắng trẫm không có đồ ăn vặt để ăn nữa!

“Sao cô không lên lớp? Các cô các cậu ở thời đại này cũng không biết quý trọng, cuộc sống tốt như vậy, tạo điều kiện cho các ngươi ăn học, các ngươi cả ngày chỉ biết trốn học…” Đột nhiên ông chủ bắt đầu giảng đạo lý.

Minh Thù vào siêu thị chọn một ít đồ ăn vặt rồi ra bên ngoài ngồi, vừa ăn vừa nghe ông chủ lải nhải.

Minh Thù đập đập quầy hàng: “Có thuốc cảm không?”

“Ta… đây là siêu thị, lấy đâu ra thuốc cảm, ta cũng không phải là Doraemon.” Ông chủ nói chuyện rất có thứ tự, giọng nói rất hung dữ, giống như người của xã hội đen.

Minh Thù ghé vào trong hộc tủ cười: “Ông chủ, chắc chắn ông không có đối tượng.”

Ông chủ: “…”

Cảm giác một ngàn mũi tên xuyên vào tim.

“Nhóc con, cút, cút, ăn no rồi thì cút nhanh lên.” Cút ra khỏi siêu thị ma tiên của ta!

“Cám ơn.” Minh Thù phất tay với ông chủ, lắc lư rời khỏi siêu thị.

Cô vừa đi, một người đàn ông từ bên ngoài tiến vào, ông chủ lịch sự chào: “Thầy giáo Tề, Nam Chi kia là lớp của các ngươi sao?”

Là một kẻ không an phận trong trường, như là đồ ăn vặt của đám học sinh, làm sao hắn có thể không biết.

Thầy giáo Tề gật đầu: “Đúng, học sinh này có vấn đề, sao vậy, đến đây gây phiền phức cho ông chủ?”

“Cái đó ngược lại không có, có điều ta nhìn thấy dáng vẻ cô ta giống như là bị bệnh rồi, vừa mới đi.” Ông chủ chỉ ra bên ngoài.

Thầy giáo Tề vô cùng kinh ngạc: “Ngã bệnh?”

Ông chủ nói: “Có thể không phải, vừa mới tiến vào bộ dạng giống như chết đói, ăn một chút đồ nhìn qua khá hơn một chút. Còn hỏi tôi có bán thuốc cảm hay không, chỗ này của tôi cũng không phải là tiệm thuốc, lấy đâu ra thuốc cảm.”

Thầy giáo Tề suy nghĩ một chút: “Vậy để tôi đi xem xem. Đi chỗ nào rồi?”

“Bên kia sân vận động!”

-

Minh Thù nằm phơi nắng trên bậc thang trong sân vận động.

Ánh sáng trước mặt đột nhiên tối om, Minh Thù mở mắt ra, tầm mắt có chút tối, hình ảnh một khuôn mặt xa lạ xuất hiện: “Cậu là ai, che mất ánh nắng của tôi rồi.”

“Thầy Tề nói cậu bị bệnh?” Giọng nói nam sinh rất ôn hòa.

“Ừm.” Thầy Tề là ai?

“Vậy cậu nằm ở đây làm gì? Tại sao không đến phòng y tế?”

Đầu Minh Thù choáng váng, kêu lên một tiếng: “Phòng y tế xa như vậy, không còn sức lực, tôi phơi nắng một chút là tốt rồi.”

Phơi nắng một chút là tốt rồi?

Ánh nắng cũng có thể chữa bệnh?

Nam sinh đương nhiên là bị lời nói kỳ lạ của Minh Thù dọa cho hoảng sợ.

Một lát sau, đột nhiên thân thể Minh Thù vọt lên, cô bị người ta bế lên.

Chóp mũi ngửi thấy thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.

Ánh mắt dần mờ mịt, chỉ mơ màng nhìn thấy vài tia sáng.

Thì ra bị bệnh thực sự có thể khiến một người trở nên yếu đuối.

Sau này nhất định không thể bị bệnh!

Đều mất hết sức lực yêu thích đồ ăn vặt rồi!

Lúc Minh Thù tỉnh lại, cô đang chuyền nước ở phòng y tế, ngồi bên cạnh là một bác sĩ mặc áo blouse trắng, tinh thần đang tập trung đọc cuốn tiểu thuyết.

Minh Thù chống thân thể ngồi dậy, bác sĩ quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái, để sách xuống rồi đứng lên: “Tỉnh rồi? Em biết em sốt bao nhiêu độ không?”

“Năm mươi?”

Bác sĩ: “…” Năm mươi sợ là nướng chín cô rồi.

Bác sĩ kiểm tra bình truyền nước một chút, khuôn mặt nghiêm túc: “Người nhà em đâu? Tình hình này của em cần phải về nhà nghỉ ngơi.”

“Chết cả rồi?” Minh Thù cũng không dám chắc, dù sao nguyên chủ là một người vừa về nước, ở một mình, trong điện thoại không có bất cứ số liên lạc của người nào, chỉ có một khoản tiền lớn.

Về thân thế của cô, Minh Thù chưa tiêu hóa tỉ mỉ cho lắm.

Có điều dựa theo tính tình đen tối này của nguyên chủ, đoán chừng là chết hết rồi. Không phải chết hết, đoán chừng quan hệ với nguyên chủ cũng không tốt, vậy cùng với việc chết hết cũng không kém.

“Này em, em nói như vậy là sao!” Bác sĩ nghĩ đến loại kịch bản cẩu huyết bố mẹ đều mất này hắng giọng nói một câu: “Vậy trước tiên em hãy ở chỗ này nghỉ ngơi đi, có gì khó chịu cứ nói với tôi.”

“Đưa em tới đây là ai?”

Bác sĩ nói: “Thầy giáo Tề.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.