Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 711: Chương 711: Lão sư không chịu lấy chồng (30)




Video ngắn của An Khả Khả và Bùi Cẩn đã bị người tôi đăng lên trên diễn đàn trường học.

Video chỉ có hơn mười giây, rõ ràng cho thấy có người quay lén.

Bắt đầu đúng lúc mấy giây sau khi Du Viễn mở cửa.

Hình ảnh mặc dù hơi mờ nhạt, nhưng vẫn là có thể nhận ra người đến. Cũng may mà ở ngoài cửa, vị trí trọng điểm không quay tới được.

Video lan truyền tới diễn đàn trường học, lập tức bị mọi người tải và phát tán, trường học lập tức như ong vỡ tổ.

Lần trước là An Khả Khả ngủ ở phòng ký túc xá nam, mặc dù có chút khiến người ta nhìn không thuận mắt, nhưng cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì.

Lần này là cả video lộ ra, còn là video khó coi như vậy.

Trong lúc nhất thời An Khả Khả lần nữa trở thành kẻ địch của các nữ sinh trường học.

Đám nữ sinh này trước kia sống chết không tin Bắc Đường và Minh Thù có hôn ước, mắng Minh Thù không biết xấu hổ dùng thủ đoạn dụ dỗ Bắc Đường.

Hiện tại lại dùng ngôn ngữ y hệt công kích An Khả Khả, cảm thấy là An Khả Khả dụ dỗ Bùi Cẩn.

Minh Thù ngồi ở siêu thị Ma Tiên của sếp ăn kẹo, nghe những nữ sinh này nói nhiều chuyện, cô chỉ muốn nói... con gái tội gì làm khó dễ nhau.

Thực sự coi trọng, chính là chuyện đi ngủ đi.

Bản thân núp ở phía sau không dám lên, dám lên chiếm được rồi thì không biết xấu hổ?

Những lời bàn tán ác ý đó Minh Thù cũng không muốn phí nước bọt.

“Cái này...”

“Không bán không bán!” Minh Thù bay đến ôm lấy hộp trước mặt, khuôn mặt đề phòng, chỉ thừa lại như thế, đến cô cũng không đủ ăn.

Hơn nữa là cô trả tiền!

“...”

Học sinh im lặng hướng về bên kia, cầm những thứ khác tính tiền.

“Meo meo.” Bỗng nhiên chú mèo Ragdoll từ phía sau chạy đến, lông trên người đều dựng thẳng lên.

Nó chạy cực nhanh, như một làn khói lẻn đến trên đùi Minh Thù, hướng về phía dưới cảnh cáo gầm nhẹ.

Một nhúm màu sắc như bánh trôi từ góc lăn ra đây, nhanh như chớp đến bên chân Minh Thù, móng vuốt nhỏ vươn ra ôm lấy chân Minh Thù.

Mèo Ragdoll gầm gừ với thú nhỏ, dường như rất sợ nó.

Thú nhỏ cầm móng vuốt cào Minh Thù, để nó xuống chơi đùa cùng.

“Sang một bên chơi đùa đi.” Minh Thù đá văng thú nhỏ ra, thuận tiện buông mèo Ragdoll xuống.

Mèo Ragdoll như giống với một thiếu nữ bị bắt nạt, như một làn khói chui xuống phía dưới quầy, thú nhỏ co rúm một cái, đuổi theo mèo Ragdoll.

“A!”

Bên ngoài Siêu thị Ma Tiên đột nhiên vang lên âm thanh ồn ào, trong đám đông có người kêu gào đánh nhau.

Minh Thù đi ra ngoài liếc mắt một cái, chuẩn bị tiếp tục ăn kẹo, cô thoáng nhìn một bóng người quen thuộc, đứng dậy đi ra phía ngoài.

“Hết...”

“Tự mình tính tiền đi.” Minh Thù phất tay.

“...” Sếp trước kia tùy hứng, làm bừa ít ra phải tìm học sinh hỗ trợ, bây giờ ngay cả học sinh cũng không tìm? Cũng không sợ người ta quỵt tiền sao?

Sếp còn không trở lại nữa, siêu thị Ma Tiên sẽ bị lấy sạch đấy.

Bên ngoài siêu thị, học sinh trước đó đã làm thành một vòng tròn, ở giữa có hai người đánh nhau rất hung hăng.

Minh Thù đi qua, có học sinh tự động nhường đường cho nhân vật nổi tiếng này, để cho cô an toàn đứng ở bên trong với vị trí xem trận đấu được tốt nhất.

Bùi Cẩn tìm đến gây phiền phức cho Du Viễn cũng còn nói được, tình huống lúc đó có thể quay được video, dường như chỉ có Du Viễn.

“Mọi người đừng đánh nữa.” An Khả Khả từ trong đám người lao tới, nỗ lực tách hai người ra: “Đừng đánh nữa.”

An Khả Khả xuất hiện, đám học sinh đứng xem càng không kiêng nể mà bàn luận càng to hơn.

“Đã như vậy rồi, cô còn dám xuất hiện.”

“Có biết xấu hổ hay không chứ...”

“Trời ạ, da mặt cô là tường thành sao? Đổi lại là tôi, đã sớm đào hố tự đem mình đi chôn rồi, còn dám xuất hiện ở đây.”

Bùi Cẩn giống như người điên vậy, nắm tay ngắm đúng Du Viễn mà đánh, An Khả Khả chắn ở giữa hai người. Ba người giằng co, cũng không biết là người nào đẩy cô ta một cái, An Khả Khả ngã văng ra ngoài, bàn tay và đầu gối cọ xát trên mặt đất chảy máu.

Hai người mới vừa rồi còn đánh nhau túi bụi, vào giây phút này đồng thời dừng lại.

Bùi Cẩn chạy đến bên người An Khả Khả trước tiên: “Không sao chứ?”

“Mọi người đừng đánh nữa.” An Khả Khả cầm lấy tay Bùi Cẩn: “Tôi tin tưởng Du Viễn, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm.”

Bùi Cẩn sắc mặt lập tức tối xuống, đáy mắt lửa giận thiêu đốt: “Cô tin tưởng hắn như vậy sao?”

Lúc này, cô ta còn nói giúp Du Viễn.

Bùi Cẩn làm sao không tức giận.

“Tôi...”

Bùi Cẩn lạnh lùng: “Cô đã tin tưởng hắn như vậy, vậy cô để hắn giúp cô giải quyết đi.”

Nói xong Bùi Cẩn hung hăng đẩy đoàn người rời khỏi, bỏ lại An Khả Khả một mình tại chỗ.

Du Viễn lau vết máu trên mép, thấy An Khả Khả liếc mắt, cuối cùng không nói một lời rời đi.

“Bùi Cẩn... Du Viễn...” An Khả Khả không ngờ hai người kia cùng lúc không để ý tới cô, đáy lòng oan ức lập tức dâng trào.

“Rào rào...”

“Haiz, trời ạ! Làm sao trời mưa rồi!”

Mưa to không có dấu hiệu nào dừng lại, Minh Thù lấy ra một chiếc ô màu đỏ để che mưa to.

Các học sinh lấy tay che mưa: “...”

Mọi người thấy Minh Thù ánh mắt đều thể hiện sự quái lạ, làm sao cô ta biết sẽ mưa? Còn mang theo ô?

Nhân vật chính chán nản, nhất định trời sẽ mưa, kịch bản đã viết đúng thật không sai.

Càng mưa càng lớn, học sinh bị ướt sũng.

Nhân vật chính đều đã đi khỏi, chỉ còn lại có An Khả Khả, bọn họ cũng thấy không còn gì hay, mọi người rời đi trú mưa.

An Khả Khả sững sờ ngồi dưới đất, trên đầu gối máu bị nước mưa cọ rửa, ngất ngay trên đất.

“Ha ha...” An Khả Khả chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía người đứng ở cách đó không xa: “Nam Chi, cô hài lòng rồi chứ, bây giờ nhìn tôi bị chê cười cô hài lòng chưa? Chuyện này là cô làm sao?”

Cô ta từ dưới đất bò dậy, nhắm về phía Minh Thù.

Minh Thù một tay che ô, một tay nhét vào trong túi áo đồng phục, khóe miệng cười chúm chím nhìn người đang tới, lúc cô ta nhích lại gần mình, cô đưa tay ngăn cản cô ta.

An Khả Khả nghiêm mặt đáng ghê tởm, giọng nói the thé rống lên: “Nhất định là cô, cô muốn tôi bị xấu mặt có phải hay không? Nam Chi, tôi không để yên cho cô đâu.”

“Cô nghĩ thế nào để tôi không được yên?”

Tiếng mưa làm vỡ tan giọng nói Minh Thù, lại không tí ti ảnh hưởng khí thế của cô, tự phụ thong dong.

Mang trên mặt nụ cười mạn bất kinh tâm (*).

Dường như lúc đưa tay lên, liền có thể quyết định sống chết của thiên hạ, một tay che trời.

An Khả Khả căm hận nhìn cô chằm chằm, cô ta muốn cô trả giá thật lớn, cô ta nhất định phải khiến cho cô trả giá thật đắt.

“Coi như là tôi làm, cô có thể làm gì tôi?” Cô gái tiếp tục lên tiếng, cổ tay cô nhẹ nhàng dùng sức, đem An Khả Khả đẩy về sau.

Haiz, ai bảo trẫm là hiệp sĩ đổ vỏ mỗi ngày.

“Tôi biết ngay là cô làm!” An Khả Khả từ trong miệng nặn ra một câu nói: “Tại sao cô muốn làm như vậy, tại sao!”

“Tôi muốn khiến cho cô... hận tôi.”

Nước mưa đánh vào trên mặt ô màu đỏ, văng ra rơi xuống, bọt nước vào khoảnh khắc này dường như chầm chậm chảy xuống.

Cô gái dưới ô mang vẻ mặt chân thành, trong đôi mắt thậm chí lóe lên một tia sáng mong đợi khó hiểu.

Tôi chính là nghiêm túc nói ra lý do, cô đã thỏa mãn chưa?

An Khả Khả có lẽ là bị lý do của Minh Thù dọa sợ, chốc lát không có phản ứng gì.

Cô... có bệnh sao?

***

(*) Mạn bất kinh tâm: Không đặt trong lòng, không để ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.