Minh Thù mua xong đồ ăn vặt trong cửa hàng, sau đó đi về phía ít người.
Một lát nữa bắt đầu, cô cũng đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn để bổ sung năng lượng.
Tiếng nói ồn ào của mọi người biến mất, Minh Thù dần dần cảm giác được có người theo dõi mình, nếu như không phải Bắc Đường cố ý nhắc nhở thì có lẽ cô đã lơ là.
Minh Thù càng đi càng lệch hướng, đối phương có lẽ biết mình bị phát hiện nên bắt đầu rút ngắn khoảng cách với Minh Thù.
“Vù!”
“Vù vù!”
Viên đạn từ phía sau bay tới, người đàn ông từ trong góc đi ra ngoài, bắn liên tục năm phát đạn về phía Minh Thù.
Vốn tưởng rằng cô gái này chết chắc rồi, ai ngờ đâu cô giơ giỏ xách trong tay lên, viên đạn bay vào túi rồi dội ngược lại, bay khắp xung quanh
“?”
Hắn đang xem phim khoa học viễn tưởng sao?
Túi nhựa thông thường có thể làm cho viên đạn bay ngược lại?
Cái túi làm được sao?
Lẽ nào cô gái này học qua khí công trong truyền thuyết? Khí công có thể làm cho viên đạn dội ngược lại, này cũng quá ngầu rồi!
Nếu quả thật là như vậy thì không có gì kỳ quái, cấp trên cũng đã căn dặn không thể khinh thường cô ta.
Giết chết cô ta là mục tiêu cuối cùng, dù cho sử dụng thủ đoạn gì.
Hắn nhanh chóng chạy về phía Minh Thù, trong tay lóe lên một vật sắc lạnh.
Minh Thù lấy cái túi đỡ lấy con dao, người kia cũng không chống đối như lúc nãy, ngược lại mạnh mẽ sử dụng sức mạnh toàn thân.
Cây dao chém vào túi, nhưng không có gì khác thường, chỉ là chém vào cái túi. Thế nhưng điều kỳ lạ là chiếc túi không có dấu vết gì cả, nhưng có một chỗ bị lõm vào trong như bị viên đạn bắn vào.
Hắn vừa quay đầu thì nhìn thấy một đôi mắt đang cười khanh khách.
“Ngươi cũng mơ lấy đồ ăn vặt của ta?” Ai muốn giành đồ ăn vặt của trẫm, giết chết không tha.
Hả?
Ám hiệu sao?
Người này còn chưa hiểu Minh Thù có ý gì thì một luồng sức mạnh đột nhiên kéo tới, cả người hắn bị kéo ngược phía sau, màu trắng của chiếc túi đập vào mặt hắn.
“Bộp” một tiếng cực lớn.
Hắn cảm giác mặt của mình không còn cảm giác gì cả, lỗ tai ong ong vang lên.
Sức mạnh này...
Bà nó...
Tà môn!
Bị đánh một cái không thể làm hắn mất hết lực chiến đấu, nhưng hắn đang hoài nghi hắn có còn là sát thủ trong truyền thuyết không?
Giả đó!
Nhìn cô gái này khá dễ đối phó, nhưng khi ra tay mới biết sai hoàn toàn.
Siêu hung tàn.
Cuối cùng tên này bị Minh Thù ném xuống đất, dao trong tay của hắn đã bị cướp đang để trên ngực hắn.
“Người lạ.” Minh Thù tỉ mỉ quan sát người này..
“...” Không phải lạ mặt, lẽ nào người quen mặt thường giết cô sao?
“Ai sai ngươi tới giết ta?” Lần trước cũng có một người, tuy hắn và Bắc Đường có dây dưa với nhau, nhưng đối phương rõ ràng chỉ muốn giết chết cô.
“Lấy tiền trừ hoạ cho người khác, tôi sẽ không nói cho cô biết.” Tên này rất có nghĩa khí nói: “Nếu đã bị cô bắt được thì cô muốn như thế nào tùy cô.”
“Phải không?”
Tiếng nói cuối cùng ôn hòa mềm mại, nhưng tên này không cảm thấy dễ nghe chút nào cả, ngược lại cảm thấy sởn cả tóc gáy.
“Cô... Cô muốn làm gì?”
Mười phút sau, cả người tên này chỉ còn lại cái quần cộc, ôm cánh tay, co rúc trong góc.
Minh Thù ném dao xuống: “Nói sớm không phải tốt sao, đỡ phải buộc ta ra tay.”
Cô cuối xuống nhặt đồ ăn vặt lên, lúc đứng dậy cười chúm chím nhìn hắn: “Ta có thừa cách khiến ngươi sống không bằng chết, tố chất của ngươi, lần này...”
Minh Thù lắc đầu.
Người đàn ông: “...” Khinh thường ai vậy! Cho rằng ai cũng biến thái như cô sao?
Đàn bà và tiểu nhân khó dạy không sai chút nào.
Hu hu, hắn phải về nhà, sau này không làm chuyện này nữa.
Minh Thù đi ra ngoài đón một chiếc xe, đi về nơi ông chủ nói.
Cho nên lúc Bắc Đường đến thì cô đã rời khỏi.
Bắc Đường tìm nửa vòng cũng không tìm được người, tức đến mức muốn chém người, nhưng sâu trong nội tâm lại có chút lo lắng, sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Cậu chủ, tiểu thư sẽ không sao, nếu không ngài gọi hỏi đi?” A Sâm nhắc nhở Bắc Đường.
“Cần ngươi nói sao?”
“...”
Điện thoại rất nhanh thì có người bắt máy, giọng nói quen thuộc của Minh Thù vang lên, sự bất an trong lòng Bắc Đường hạ xuống: “Không phải tôi kêu em đợi sao, em ở đâu?”
“Đợi thầy Bắc Đường đến thì tôi cũng chán rồi.” Minh Thù không che giấu tiếng cười chút nào, trực tiếp nói ra nhưng nghe không ra là có ý gì.
Bắc Đường: “...” Sao? Lão tử đã là dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, còn muốn như thế nào nữa.
“Em ở đâu?” Không thấy được người Bắc Đường không yên tâm.
“Em ở...”
Đối diện giống như có người nói chuyện với cô, cô ngừng một chút: “Có chút việc cần xử lý, không thể để lộ ra, nhưng nếu anh muốn gặp em có thể hẹn em vào bữa tối. Thầy Bắc Đường, ý thầy thế nào?”
“Em ở phố Thụy An đúng không?”
Minh Thù nhìn về phía ông chủ, nụ cười bất đắc dĩ, khoanh tay một cách máy móc: “Đây không phải tôi nói, do hắn tự đoán.”
“Em đừng dính vào chuyện của phố Thụy An.” Giọng Bắc Đường tiếp tục vang lên: “Tôi lập tức đi đón em.”
Bắc Đường hoàn toàn không cho Minh Thù có cơ hội phản đối, trực tiếp cúp điện thoại: “Kêu người ở phố Thụy An rút về.”
“Cậu chủ, chúng ta vất vả lắm...” A Sâm khó xử: “Bỏ qua cơ hội này, muốn bắt King thì khó lắm.”
“King?”
Giọng Bắc Đường có chút ngạo mạn và khinh miệt, cũng có chút kỳ quái.
A Sâm không biết rõ ý hắn hắn là gì, trong lúc nhất thời do dự mà không dám truyền đạt mệnh lệnh.
“Cậu chủ, lần này King về nước không có dẫn theo bao nhiêu người, nếu như buông tha hắn, chờ hắn trở về, chúng ta sẽ rơi vào cục diện bế tắc, như vậy sẽ rất bất lợi đối với chúng ta.”
A Sâm còn muốn tranh thủ một chút: “Liên tục hai lần hắn phái người giết tiểu thư Nam Chi, với lần trước kia hại tiểu thư Nam Chi mất trí nhớ... Cậu chủ, phải diệt trừ King.”
“Ta quan tâm cô ấy hơn hắn.” Bắc Đường ngồi trên xe: “Làm theo lời ta bảo.”
Biểu cảm A Sâm khẽ biến, từ đầu đến cuối... Cậu chủ đều quan tâm tiểu thư Nam Chi.
Hắn thở dài, truyền mệnh lệnh đi.
“Hẹn trước chỗ.” Tiếng Bắc Đường từ trong xe truyền đến.
A Sâm: “...”
-
Minh Thù đứng ở đường đi của khu chung cư nhỏ hẹp, cô dựa vào lan can đã rỉ sắt nhìn mọi người đi tới đi lui.
Ông chủ đứng ở bên cạnh cô, ngậm một điếu thuốc, nhưng không hút biểu cảm ngưng đọng.
“Tiểu tổ tông, cô mau qua đây xem một chút.” Ông chủ thực sự xin Minh Thù: “Coi như tôi xin cô, dãy chung cư này khá đông đúc, kiến trúc không hợp lý khắp nơi đều biết, chuyện nổ không phải là chuyện đùa.”
“Ông chủ, tôi thật sự không biết.” Minh Thù vô tội buông tay: “Ông không sợ bị nổ chết thì tôi có thể đi gỡ thử một cái.”
“Cô biết tạo bom nhưng cô không biết gỡ, lừa ai vậy!” Ông chủ gào lên.
“Thực sự không biết.” Minh Thù hết sức chân thành, trên mặt viết “Tin tưởng tôi, tôi không biết“.
Ông chủ có cảm giác không tin tưởng, con nhóc này chắc chắn biết!
“Mời cô ăn một bữa thịnh soạn.”
Minh Thù có chút dao động.
Bữa ăn thịnh soạn.
Ông chủ nhìn sắc mặt của cô, lập tức la lên: “Mời cô ăn ba bữa!”
“Mười bữa.”
“Được được được.”
“Tôi đi gỡ một cái, nổ đừng trách tôi.”
“...”
Ông chủ bất lực nhanh chóng đi theo tiểu tổ tông vào trong.