Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 715: Chương 715: Lão sư không chịu lấy chồng (34)




Ông chủ nhẹ bước đi lên lầu, nhưng khi hắn chứng kiến không có bất kỳ thay đổi nào trong căn phòng, thì lúc bước xuống không còn nhẹ nhàng nữa.

Cô ta chưa tháo bom ư?

Cầm cái gì chứ!

“Chuyện gì đã xảy ra vậy, sao nhóc con đó không làm gì cả đã đi rồi?” Sếp hỏi người bên cạnh.

Người bên ngoài nhìn vào cũng không hiểu lắm, đã kể lại câu chuyện đó một lần nữa cho sếp nghe.

Hắn đi xuống phía dưới không được bao lâu, Minh Thù đã ăn xong rồi, sau đó đứng dậy hỏi bọn hắn một cây bút, rồi tùy tiện viết vài con số lên trên mặt đất, nói với chuyên gia hai câu rồi đi.

Nói cái gì bọn họ không có nghe rõ, thế nhưng mấy người chuyên gia đều có bộ dạng hiểu ra mọi chuyện, lúc này đang cùng nhau tập trung lại thảo luận, dường như đã tìm được biện pháp.

Minh Thù đã nói với bọn họ quy luật nhảy các con số ở quả bom hẹn giờ.

Trước tiên phải tìm ra một quả bom thực sự trong số mười hai quả bom này.

Sau đó sẽ sắp xếp lại quả bom thật theo thứ tự một hai ba bốn.

Các chuyên gia trước đây chưa từng nghĩ rằng trong số mười hai quả bom này sẽ có giả, bọn họ luôn tìm quy luật của mười hai quả bom, bên trong có thêm những quả bom giả, có thể tìm nó ở nơi nào đây.

Minh Thù ngồi ở chỗ kia ăn cả nửa giờ đồng hồ, trong lúc đó ngoại trừ động tác ăn thức ăn ra, thì cô không hề thay đổi tư thế.

Khi đó, cô yên tĩnh như không hề tồn tại vậy.

Các chuyên gia cảm thấy bọn họ quá nông nổi, dĩ nhiên là không so sánh được với một cô gái có thể tĩnh tâm ngồi đó quan sát.

Sếp nghe xong, chỉ có thể an ủi bản thân mình bằng số tiền lương cả năm của hắn ta không tiêu hết.

Các chuyên gia thảo luận xong bắt đầu mang vào người những bộ áo quần chống cháy nổ nặng trịch, bảo sếp đưa mọi người bỏ chạy, bắt đầu tháo dỡ bom.

Trong lúc sếp nôn nóng chờ đợi...

“Ầm ầm.”

“Rầm rầm rầm.”

Những tiếng nổ dữ dội liên tục vang lên, bụi mù và ánh lửa bay lên ngút trời, tiếng thét chói tai và tiếng còi xe vang vọng lên tận trời cao.

Điếu thuốc ông chủ đang ngậm rơi ngay xuống đất, ông bị bụi bặm của những tòa nhà dân cư cũ bao phủ khắp người.

Sao lại nổ tung như vậy rồi?

Bom không phải ở chỗ này ư?

Ông chủ phản ứng trở lại, chạy về hướng vụ nổ, vừa chạy vừa la lên: “Để lại một đội, những người còn lại theo ta.”

Địa điểm của vụ nổ là nơi cách chúng ta một con đường, cả con đường hầu như đều bị nổ banh hết, trong không khí tràn đầy bức xạ nhiệt và bụi bặm, đã khiến con người bị sặc không ngừng.

Tất cả mọi người chạy về hướng an toàn, chỉ có những người mặc đồng phục cảnh sát, thì chạy về phía vụ nổ.

-

“Khụ... khụ.”

Minh Thù bị sặc nên ho hai tiếng, trước mắt hoàn toàn mờ ảo.

Chiếc xe bị ép tới mức thay đổi hình dáng rồi, bên ngoài đều là cốt thép và khối đá văng đến chặn kín hoàn toàn.

Trong bụi mù cuồn cuộn bay, đôi mắt của cô đã bị ảnh hưởng, chỉ có thể dùng tay đi sờ tìm người bên cạnh.

“Bắc Đường?”

Không có tiếng trả lời.

Vụ nổ xảy ra quá đột ngột, trước lúc Bắc Đường lên xe đã cáu gắt với cô, ngồi sang bên kia, cô chưa kịp...

Ngón tay của Minh Thù run lên, lần từng bước sang bên kia.

Cửa thủy tinh bị đập vỡ, lúc này trong xe khắp nơi đều là mảnh thủy tinh, mười mấy giây sau, cuối cùng cũng mò được một cơ thể ấm áp.

“Bắc Đường?”

Thú nhỏ từ trong túi Minh Thù nhảy ra, người nó run run, trên người phát ra ánh sáng nhè nhẹ, đôi mắt Minh Thù nhìn thấy rõ tình huống trước mặt.

Thú nhỏ nhảy đến vị trí cao hơn một chút, con mắt như viên đá màu đen, có chút thờ ơ nhìn Minh Thù tới gần Bắc Đường.

Minh Thù không dám đụng đến Bắc Đường, hắn bị một cây cốt thép đâm xuyên qua từ phía sau, xem tư thế của hắn, chắc là muốn nhào tới bảo vệ cho cô.

Lạnh lùng.

Không phải chỉ là vết thương nhỏ thôi ư?

Vết thương nghiêm trọng hơn cô cũng từng chịu qua rồi, chút thương tích nhỏ này có đáng là gì đâu.

Bàn tay Minh Thù xòe ra rồi co lại, co lại rồi buông ra, cũng không biết nên ra tay từ đâu cả.

Hắn không phải là mình mà.

Con sen, ngươi có khỏe không?

Âm thanh của thú nhỏ vang lên trong đầu Minh Thù.

“Ừm.”

Cô ta rất giỏi, một sợi tóc trên đầu cũng không thiếu.

Nhưng là Bắc Đường...

Minh Thù lật mình một cái trên xe, ngồi phía sau chỉ có một chút đồ ăn vặt. Hòm thuốc ở phía trước, nhưng phía trước đã bị ép đến độ không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một màu máu.

Minh Thù chưa bao giờ ở trong không gian dược phẩm của con thú nhỏ, bởi vì cô không cần.

Minh Thù đầu tiên là nghĩ ra cách làm gãy thanh bê tông cốt thép ở trên người Bắc Đường, sau đó cẩn thận khiến cho hắn dựa vào chính mình, không dám di chuyển một chút nào.

Minh Thù lặng lẽ tìm lấy điện thoại, có thể do vụ nổ, nên vùng gần đây không có một chút tín hiệu nào cả.

Cô đưa tin nhắn đã viết xong đưa cho thú nhỏ: “Tìm chỗ nào có tín hiệu rồi gửi nó đi.”

Tốc độ làm việc của cảnh sát quá chậm, kiêng dè quá nhiều, chỉ có a Sâm mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất để cứu bọn họ ra ngoài.

Thú nhỏ dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cầm điện thoại di động chui từ kẻ hở ra ngoài, nó vừa đi thì xung quanh liền tối sầm lại.

Thỉnh thoảng còn có thể nghe tiếng nổ mạnh từ phía trên truyền xuống.

Cô cũng nghe được tiếng bê tông cốt thép đè vào trần xe, âm thanh rơi xuống.

Ngón tay của Minh Thù khẽ nhúc nhích, ánh sáng phát ra từ đầu ngón tay giống với trên người thú nhỏ, vẽ vài ký hiệu phức tạp lên trần xe và bốn phía, ánh sáng ẩn vào thân xe, lúc xi măng cốt thép rơi xuống, chiếc xe cũng không có chút thay đổi gì, vô cùng vững chắc.

“Tiểu Chi...”

Minh Thù hướng mắt nhìn về hướng người trong ngực cô: “Đừng nói chuyện.”

Sắc mặt Bắc Đường trắng bệch, cánh môi nhếch lên mấy lần, giọng nói nhỏ như tiếng ruồi muỗi bay: “Em... không sao chứ?”

Hắn không phải lo lắng bản thân bị làm sao, mà hắn sợ cô ấy gặp chuyện không may.

“Không có việc gì cả, em không sao. Anh đừng nói chuyện, a Sâm sắp đến rồi.”

“Không sao... thì tốt rồi.” Bắc Đường thử nắm lấy tay Minh Thù, Minh Thù nắm lại thật chặt.

Tiếng của Bắc Đường ngày càng yếu, Minh Thù phải lại gần hắn mới có thể nghe được: “Tiểu Chi, có thể hôn anh một cái không?”

Minh Thù duy trì tư thế đó trong ba giây, quay đầu hôn hắn, trong miệng hắn có vị nhàn nhạt của máu, Minh Thù từng tí một giúp hắn dọn sạch biến thành hơi thở của cô ấy.

Bắc Đường đáp lại có hơi chậm.

“Tiểu Chi, em thích tôi...”

Câu nói tiếp theo biến mất trong cổ họng của Bắc Đường.

Bắc Đường chỉ tỉnh như thế trong một lúc rồi lại rơi vào hôn mê.

Trong xe yên tĩnh một lúc lâu đã vang lên tiếng động.

“Ừm.”

Mờ mịt lại hư ảo, phảng phất tựa như ảo giác.

Thú nhỏ một lát sau quay trở về, tin nhắn đã được gửi đi rồi. Nhưng lúc nào cứu viện mới đến thì không ai hay biết.

Minh Thù cầm máu cho Bắc Đường, nhưng cô không dám động đến hắn, hắn phải nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.

Thú nhỏ ngồi xổm bên cạnh Minh Thù, bàn chân cọ nhẹ vào lòng bàn tay cô ấy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cơ thể Bắc Đường bắt đầu rét run, Minh Thù mang tấm chăn phía sau ra đắp cho hắn.

Con sen, cứu viện của bên trên bị cản trở, người ta nói rằng có một đường ống dẫn khí tự nhiên ở bên dưới, tùy tiện di chuyển, sẽ nổ tung thêm lần nữa.

Thú nhỏ truyền tin tức của bên trên xuống.

Minh Thù nghe xong cũng chỉ ngồi im lặng, một lúc lâu sau cô ta kéo đồ ăn vặt ở phía sau lại, nhanh chóng giải quyết hết một túi đồ ăn vặt.

Thú nhỏ chỉ nhìn vào cô, không hề đi đến tranh giành.

-

“Bác sĩ, bác sĩ...”

Cô gái toàn thân bị dính đầy bụi bẩn xông vào bệnh viện, trong tay cô còn ôm một người đàn ông toàn thân dính đầy máu.

Sự kết hợp này thật kỳ lạ, các bệnh nhân ở hành lang nhao nhao nhìn về phía cô.

Y tá chạy lên trước, nhìn thoáng qua: “Cáng cứu thương, nhanh đưa đến phòng cấp cứu, gọi bác sĩ Chu.”

Nhanh chóng có người đẩy cáng cứu thương đi qua, y tá giúp đỡ đặt người lên trên băng ca, chạy như điên đẩy cáng cứu thương hướng về phòng cấp cứu.

Minh Thù đứng tại chỗ, mặt cô trắng bệch ra, trước mắt có chút xoay vòng nhưng cô không thể xỉu được.

Cô đi lảo đảo tới quầy lễ tân, đoạt lấy chiếc điện thoại mà cô y tá đang nghe.

“Ôi chao cô…”

Minh Thù miễn cưỡng cười cười: “Ta gọi điện thoại.”

Cô y tá: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.