Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 688: Chương 688: Lão sư không chịu lấy chồng (7)




Bảng thông báo nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ, Minh Thù hơi thất vọng, dán lên rất lâu nha, nói dọn là dọn sao.

Minh Thù chuẩn bị đi siêu thị Ma Tiên bổ sung chút đồ ăn vặt, an ủi một chút tâm hồn bị tổn thương, ông chủ trước sau như một vẫn ngồi phía sau quầy chơi điện thoại di động, nhưng đã đổi học sinh thu ngân bên cạnh.

“Nghe nói hôm nay cô đã làm chuyện nổi tiếng khắp trường?” Ông chủ cũng quen với những chuyện thế này của Minh Thù.

“Vẫn ổn chứ.”

Minh Thù hơi khiêm tốn: “Dán lâu như vậy, dọn một cái sạch sẽ, lãng phí công sức của tôi đã dán lâu như vậy mà.”

Ông chủ để điện thoại di động xuống, hỏi lung tung: “Thầy chủ nhiệm khoa biết vẫn bỏ qua cho cô? Cô đã cho ông ấy lợi ích gì?”

Thầy chủ nhiệm khoa Thanh Vân nổi danh là hung dữ, đúng lý không tha cho bất kỳ ai, một chút chuyện nhỏ đã không ngừng phát thanh nhắc đi nhắc lại để cho cả trường đều biết, này gọi là tiếng xấu đồn xa cho một bài học.

Nhưng mà chuyện đến bây giờ đã qua lâu như vậy, phát thanh của trường học lại không có chút động tĩnh.

Minh Thù suy nghĩ một chút: “Có thể là do tôi đẹp, muốn dùng quy tắc ngầm với tôi?”

Ông chủ: “…”

Ông chủ liếc một cái rồi trở về chỗ ngồi, lấy báo ra đọc: “Không mua đồ đừng ở đây chiếm chỗ.”

Minh Thù không nói không cười, ông chủ này chắc chắn không có người yêu.

Minh Thù ôm đồ ăn vặt đi khỏi.

Mấy ngày kế tiếp, Bắc Đường lên lớp bình thường, không có hành động gì kỳ lạ đối với Minh Thù, dường như hắn đúng là thầy giáo phổ thông dạy học bình thường.

Thật thần kỳ, thầy chủ nhiệm khoa cũng không gây phiền phức gì với Minh Thù.

Điều này làm cho các học sinh không ngừng suy đoán, suy đoán đủ kiểu, có nguồn tin cho rằng cô có gia thế không bình thường, nhưng rất nhanh đã bị phủ nhận, tuy là Minh Thù không sống ở trường nhưng bọn hắn cho tới bây giờ cũng không thấy có ai đến đón cô.

Nếu đúng là con nhà có tiền, có thể không đưa xe đến đón sao?

Suy đoán không đáng tin cậy, nói cô và thầy chủ nhiệm khoa có quan hệ không bình thường.

Mặc kệ là nguyên nhân gì, Minh Thù đúng là không bị phạt, cho nên sự yêu thích của mọi người đối với Minh Thù chỉ giảm không tăng.

Mà quan hệ của An Khả Khả và mấy nam sinh kia ngày càng phức tạp, Hạ Diệp đi tìm Minh Thù hai lần, có một lần tìm đến là lúc có nhiều người, gây nên ồn ào không nhỏ.

Minh Thù phát hiện sau lần đó, ánh mắt Bắc Đường nhìn cô hình như có chút... sát khí?

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không.

Thế nhưng cô cảm thấy Bắc Đường rất lạ, cho nên Minh Thù khoanh vùng nơi Bắc Đường đi, không thể trêu vào thì tốt nhất nên tránh.

Bảo vệ đồ ăn vặt quan trọng hơn.

-

Trong phòng ký túc xá của An Khả Khả, cộng thêm cô ta, tổng cộng là bốn người, ngoại trừ Bùi Cẩn và Hạ Diệp, còn một Du Viễn.

Du Viễn là một nam sinh nhã nhặn, nhưng mà người như vậy Minh Thù bắt gặp hắn cùng An Khả Khả ân ân ái ái ở trường học, trong phòng dụng cụ.

Đương nhiên không phải do Minh Thù cố ý, cô nhìn thấy An Khả Khả thập thò lén lút nên mới theo tới, không ngờ bắt gặp được một màn như thế.

[Ký chủ, hay là cô đi tìm người tới xem?] Hài Hòa Hiệu nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy chủ ý này cũng không tồi.

Minh Thù không muốn để ý đến Hài Hòa Hiệu, Hài Hòa Hiệu phiền muộn lại bắt đầu thả tiểu yêu tinh đánh nhau với Minh Thù.

Minh Thù: “…”

Hệ thống ngu ngốc này!

Rốt cuộc là người nào chế tạo ra vậy!

Trả hàng! Trẫm muốn trả hàng!

Hài Hòa Hiệu thả tiểu yêu tinh đánh nhau bên ngoài và tiểu yêu tinh đánh nhau bên trong, hình thành song tấu, Minh Thù ăn đồ ăn vặt cũng không vui.

Khoảng nửa giờ sau, Du Viễn mới rời khỏi phòng dụng cụ, An Khả Khả ở bên trong đợi trong chốc lát mới ra ngoài.

Minh Thù mau chóng kêu Hài Hòa Hiệu tắt đi tiểu yêu tinh đánh nhau, sửa sang trang phục một chút, giống như nhìn thấy đối tượng hẹn hò.

An Khả Khả vừa ra đã chạm mặt với Minh Thù, tim đập loạn xạ như bị đứng hình.

“Nam Chi...” Sao cô lại ở chỗ này?

Minh Thù cười trong trẻo, giọng nói ôn hòa: “Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, bạn học An Khả Khả, chứng tỏ duyên phận của chúng ta rất sâu sắc nha.”

Nói cách khác chính là trẫm muốn đánh ngươi!

“…” Nói cái quái gì vậy?

“Nam Chi tôi... Cô muốn gì?”

An Khả Khả đột nhiên bị Minh Thù lôi về phòng dụng cụ, cô cảm thấy bị đe dọa một tay che gực.

Minh Thù đè An Khả Khả xuống đánh một trận, An Khả Khả lúc đầu vẫn còn trạng thái ngơ ngác, sao cô lại bị đánh? Sau đó là tức giận, cô dựa vào cái gì mà đánh mình?

“Nam Chi cô không sợ tôi báo lại với thầy giáo sao?” An Khả Khả giùng giằng nói: “Cô đã từng bị ghi lỗi, nếu như bị trường học biết cô đánh người, bọn họ nhất định sẽ đuổi cô.”

Minh Thù phủi phủi bụi trên người, ánh mắt cười khẽ: “Tôi đây phải sợ à, bị đuổi rồi thì quá lắm tôi không thể đánh cô ở trường, cả đời cô cũng không thể ở mãi trong trường được!”

An Khả Khả: “…”

Minh Thù hơi khom lưng, đối diện với ánh mắt phẫn nộ của An Khả Khả: “Hơn nữa, cô dám đi khai báo sao”

Chuyện tốt của hai người, cô dám đi khai báo với thầy giáo, xác định cô sẽ không muốn phơi bày những chuyện này ra ngoài?

Phải biết rằng, hiện tại trên người An Khả Khả có không ít dấu vết.

“Lần sau gặp lại cô gái đáng yêu.” Minh Thù phất tay với An Khả Khả, chậm rãi đi ra phòng dụng cụ: “Ây, bạn học Bùi Cẩn, nón xanh rất đẹp nha.”

An Khả Khả nghe giọng nói của Minh Thù, cô nhìn qua phía cửa.

Chỉ thấy Bùi Cẩn không biết từ lúc nào đứng ở cửa, rõ ràng đang nhìn cô bên này.

An Khả Khả nhanh chóng lấy trang phục che chắn, che đi những dấu vết rõ ràng.

Hình như Bùi Cẩn và Minh Thù nói gì đó, An Khả Khả không thể nghe rõ nhưng Bùi Cẩn rất nhanh nổi giận đùng đùng tiến đến, tiện tay đóng cửa phòng dụng cụ lại.

Hắn tóm lấy bả vai An Khả Khả: “An Khả Khả, tôi cảnh cáo cô bao nhiêu lần rồi? Không cho phép cùng với Du Viễn làm bậy, cô xem lời của tôi như gió thổi bên tai? Vẫn là cô rất thích hắn? Vừa rồi cô làm sao hầu hạ hắn? Hử?”

An Khả Khả co rúm người lại: “Em và Du Viễn không có gì...”

“Không có gì, những thứ này chẳng lẽ là một mình cô làm sao?” Bùi Cẩn thô lỗ kéo y phục An Khả Khả: “An Khả Khả, cô không nghe lời một chút nào, tôi phải phạt cô thế nào mới được hả?”

-

Minh Thù vừa vào phòng học liền phát hiện bầu không khí có chút không đúng, ánh mắt của nữ sinh nhìn cô như hận không thể đưa cô ăn tươi nuốt sống, vừa đố kỵ lại ngưỡng mộ.

Cô nhìn qua, chỉ thấy chỗ ngồi của mình được đặt một bó hoa hồng.

Có người tặng hoa cho trẫm?

Sẽ không đặt thứ gì đó ở bên trong chứ?

Hoa hồng rất bình thường, chỉ là đè dưới hoa hồng có một tấm thiệp mời, chủ thiệp mời là Hạ Diệp.

Tiệc sinh nhật của Hạ Diệp.

Thời gian định vào cuối tuần này.

Tiếng các học sinh xì xào bàn tán không ngừng truyền đến.

“Đó là Hạ Diệp đem tới nha, tôi nhìn thấy tận mắt, trời ơi, Nam Chi lúc nào có quan hệ tốt với Hạ Diệp như vậy?”

“Hạ Diệp có phải đang theo đuổi Nam Chi không?”

“Cô ta như vậy, sao Hạ Diệp lại thích cô ta được, tôi thấy là do cô ta không biết xấu hổ quấn lấy Hạ Diệp.”

Lời nói của nữ sinh quá khích, làm cho các nam sinh không biết nên làm sao nói tiếp.

Bây giờ là Hạ Diệp tự mình tặng hoa qua đây, không phải là người ta tặng hoa cho Hạ Diệp.

Trong phòng học đột nhiên im lặng, Minh Thù đưa mắt nhìn qua, Bắc Đường không biết đến từ lúc nào, lúc này đang đứng trên bục giảng, ánh mắt chằm chằm nhìn cô.

Tất cả mọi người cảm giác được loại áp lực vô hình.

“Lên lớp.”

***

[Hài Hòa Hiệu]

Tiểu tiên nữ: Ngày đầu tiên của năm mới, gửi lời chúc năm mới đến mọi người, năm mới vui vẻ.

Hài Hòa Hiệu: Nguyện vọng trong năm mới là gì?

Tiểu tiên nữ: Mọi người đều xinh đẹp.

Hài Hòa Hiệu: Còn gì nữa không?

Tiểu tiên nữ: Mọi người trúng vé số.

Hài Hòa Hiệu: Sau đó thì sao?

Tiểu tiên nữ: Nộp phí. (Năm mới tiểu tiên nữ cần phí mới.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.