Dung Ly sắc mặt nóng bừng, bôi thuốc cho Minh Thù.
Hắn liếc nhìn ngực Minh Thù: “Chỗ đó của người có phải là cũng bị thương hay không?”
Khi đó, Minh Thù đứng quay lưng về phía hắn, hắn không biết được đao đó có đâm vào ngực nàng hay không, nhưng mà trên y phục của nàng rất nhiều máu.
“Ngươi muốn xem không?” Minh Thù cười.
Dung Ly khẽ cắn môi: “Muốn.”
Minh Thù đùa hắn: “Thế ngươi tự cởi đi, tay ta chẳng còn chút sức lực nào.”
Dung Ly: “...”
Tay Dung Ly run rẩy cởi thắt lưng của Minh Thù, vị trí ở ngực trễ xuống, cứ như vậy mà không cởi hết y phục.
Hắn cúi thấp đầu, cố gắng tránh ánh mắt của Minh Thù.
Ngón tay kéo vạt áo, từ từ kéo xuống.
Dưới đầu vai trắng nõn chỉ có da thịt nhẵn nhụi, không có bất kỳ vết thương nào. Chỉ là có dính máu, không biết có phải là từ y phục bên ngoài thấm vào hay không.
Xuống chút nữa là...
Dung Ly lau qua, giúp Minh Thù kéo y phục lên.
Minh Thù mím môi khẽ cười: “Ôi, khi nãy sao ngươi lại khóc?”
“Ta... không khóc.” Dung Ly quay mặt đi.
“Thế chắc là ta nhìn nhầm rồi, cũng đúng sao ngươi lại khóc vì ta chứ.”
Dung Ly trong nháy mắt biểu cảm trống rỗng.
“Ta... lo lắng cho người.”
Minh Thù tùy ý nói: “Lo lắng cho ta làm gì, lại chết không...”
Dung Ly đột nhiên lấy ta che miệng Minh Thù, khoảng cách hai người gần hơn. Dung Ly thậm chí có thể nhìn rõ hình dáng mình lúc này trong mắt nàng: “Đừng nói linh tinh.”
Lòng bàn tay có chút xúc cảm, như có chiếc lông chim phớt qua.
Hắn từ từ thả tay, chống xuống giường, đến gần Minh Thù nhẹ nhàng ấn vào môi nàng.
Tiếp đến, Dung Ly hình như không biết phải làm thế nào, nên cứ mở to mắt như vậy nhìn Minh Thù.
Minh Thù nếu không xác định là nàng không có nhầm, thì cũng hoài nghi hắn ta không phải là tên tiểu yêu tinh kia.
Kỹ xảo thật là đột phá vũ trụ mà.
Thật ghê gớm, thật là ghê gớm.
Không trao giải này cho hắn thì đúng là có lỗi với kỹ xảo của hắn.
Minh Thù che mắt của hắn, nghiêng người sang một bên, đè hắn trên một khoảng giường hẹp.
Khi Minh Thù vươn đầu lưỡi ra, Dung Ly đột nhiên vùng vẫy. Minh Thù buông tay đang che mắt hắn ra, Dung Ly trợn to mắt bày ra bộ dạng thê thảm khi bị ức hiếp.
“Minh... Minh chủ...” Dung Ly che miệng, gọi tên cô một cách khó khăn.
“Sao thế?”
“Người... Người... Sao người lại...”
“Hôn môi không phải đều như thế sao?”
“...” Dung Ly dường như mở ra cánh cửa của một thế giới mới, cứ ở đó mà ngẩn người ra như vậy.
“Không chịu nổi sao?”
Lông mi Dung Ly run rẩy, hắn từ từ bỏ tay ra, nói một cách đầy tội nghiệp: “Có... Có thể đừng như vậy không? Ta... Ta... Ta sau này sẽ học có được không?”
Minh Thù cười “hừ” một tiếng, xoay người ngồi sang bên cạnh.
Trên người Dung Ly chẳng còn chút trọng lượng, hắn lại sững sờ mất mấy giây, lát sau kéo tay áo Minh Thù: “Người giận rồi à?”
“Ta giận cái gì chứ?” Chỉ là nàng đói thôi, hai cái bánh bao khi nãy chẳng no được, chẳng còn sức mà đùa với hắn.
Dung Ly đứng lên, từ phía sau ôm lấy nàng: “Người đừng giận mà, ta... Chúng ta thử lại đi... Ta sẽ không giống như khi nãy nữa...”
“Thôi thôi.” Minh Thù giữ lấy cổ tay hắn: “Ngoan, đi gọi Bánh Bao đến đây.”
Dung Ly cứng ngắc ngồi đó.
Minh Thù một lúc không thấy hắn lên tiếng, cũng không buông hắn ra kết quả vai ướt nhẹp.
Sao lại khóc rồi!
Khi nãy nàng nói gì à?
Nàng chỉ muốn Bánh Bao qua đây làm cho nàng chút đồ ăn thôi mà!
Không phải tiểu yêu tinh này lại tưởng tượng thêm cái gì đấy chứ?
Thiết lập này của ngươi là bày ra cái vẻ mặt em bé khóc nhè đáng thương sao?
Minh Thù đẩy tay hắn ra, xoay người nhìn hắn: “Lại khóc cái gì chứ? Ta phục ngươi thật đấy.”
Dung Ly vẫn duy trì bộ dạng nước mắt lưng tròng.
Khóc... Cái rắm.
Bà nó, không ngừng được.
Tuyến lệ bị hư mất rồi.
Cái này phá hỏng thiết kế, rốt cục là do ai thiết kế? Thật là vô nhân đạo.
Lão tử là thiên tài đẹp trai như vậy mà lại phải ở chỗ này bán nước mắt.
Minh Thù đau đầu, kéo hắn vào trong lòng, cúi thấp đầu xuống.
Dung Ly khóc thút thít một lúc, cánh môi khẽ nhếch, Minh Thù thuận thế cạy mở đôi môi hắn.
“Chán ghét sao?”
Vừa hôn xong, Minh Thù nằm úp trên người hỏi hắn.
Đôi môi Dung Ly ửng đỏ, lát sau lắc đầu.
“Thế sao vẫn còn khóc?”
Dung Ly lại lắc đầu.
“Thế giờ ngươi có đi gọi Bánh Bao giúp ta được không?”
Dung Ly gật đầu, dường như có thêm can đảm: “Gọi hắn làm gì chứ?”
“Ta sắp chết đói rồi.” Minh Thù nói: “Ta vừa đánh một trận, ngươi còn hút tinh khí của ta, ta có là thần tiên cũng không chịu được đâu.”
Sắc mặt Dung Ly bỗng có chút đỏ, tay chân luống cuống rời giường, y phục cũng không chỉnh sửa lại cứ thế mà chạy ra ngoài.
Minh Thù đỡ trán...
Thuốc đâu.
Không đưa đầu bếp theo, Bánh Bao chỉ có thể bảo môn chủ Phi Hổ môn làm chút đồ ăn đem tới.
Quả nhiên Bánh Bao đem đồ ăn đến, ánh mắt không rõ nhìn vào người Minh Thù và Dung Ly.
Minh Thù nhìn hắn: “Tra hỏi ra chưa?”
Bánh bao lắc đầu: “Chưa...”
“Vậy còn không đi tra hỏi đi?”
“...Người của đại môi phái nào cũng có, chúng ta trói người như vậy, bọn họ rất phẫn nộ.” Bánh Bao nói lí nhí.
Minh Thù không chớp mắt: “Ai có ý kiến, cứ để họ đến tìm ta.”
Bánh Bao: “...” Trải qua trận chiến đó, ai còn dám tới tìm người nữa.
Minh Thù dùng đũa gắp, giọng nói không nặng không nhẹ: “Mà không tra hỏi ra, bọn họ cũng đừng mơ sống yên ổn.”
Đũa chọc vào đầu cá.
Bánh bao: “...”
Việc này cũng không phải là nhắm vào minh chủ, khi ấy bên đó nhiều người như vậy, ám khí cũng không nhắm vào bất kỳ đối tượng nào.
Đặt vào hoàn cảnh lúc trước, minh chủ thà ăn mấy mâm bánh hoa quế cũng chẳng muốn làm mấy chuyện phiền phức như tra hỏi.
Tại sao lần này minh chủ lại để ý như vậy?
“Còn không đi đi?”
Bánh Bao nuốt nước bọt, như một làn khói rời khỏi căn phòng.
“Đứng không mệt à?”
“Không mệt.” Dung Ly lắc đầu.
“Đứng để tỏ rõ cao hơn ta hay là thế nào? Ngồi xuống.” Đồ phiền phức.
“Ô...”
Minh Thù hôm nay vừa làm lớn như vậy, lại còn bị thương, cũng không ai dám tới quấy rầy nàng.
Minh Thù rửa mặt rồi lên giường ngủ.
Dung Ly đứng ở cạnh giường.
“Lên đi.” Minh Thù dịch vào bên trong.
Dung Ly giả bộ ngại ngùng một chút, sau đó vô cùng sợ hãi bò lên giường.
Đương nhiên, làm một đứa trẻ đáng thương, bò lên giường rồi, hắn cũng chỉ nằm đó chờ đợi lâm hạnh.
Nhưng Minh Thù cũng chẳng có ý lâm hạnh hắn, chỉ là tựa vào ngực hắn.
Dung Ly đặt tay ở dưới đầu Minh Thù để nàng ngủ thoải mái hơn.
“Minh chủ... Người không có ai để lo lắng sao?”
“Không.”
“Ồ...”
Gian phòng yên tĩnh một lúc.
“Ta bây giờ xem như là gì của... người?”
“Ngươi muốn là gì của ta?”
Tay Dung Ly đổi qua eo Minh Thù, khoảng cách giữa hai người bị đè ép không chút dư thừa: “Ta muốn... trở thành người minh chủ quan tâm.”
“À...”
“Minh chủ, cười gì vậy?” Có gì đáng cười chứ, hắn chính là thiên tài có lý tưởng rộng lớn như thế.
Lý tưởng là cái gì?
Lý tưởng của hắn là nàng.
“Trời tối rồi, bớt nằm mơ giữa ban ngày đi.”
“Minh chủ không quan tâm ta cũng không sao, ta quan tâm minh chủ, sau này minh chủ rồi sẽ cũng quan tâm ta thôi.”
“Rồi rồi rồi, buổi tối cũng nằm mơ được.” Minh Thù cười nhẹ: “Ngươi trước hết nên học làm một nam sủng giỏi làm ấm giường rồi hãy nói chuyện khác.”
Dung Ly: “...”
Làm ấm giường gì chứ?
Nam sủng?
Nàng thế mà biến hắn thành nam sủng?
Có nam sủng nào đẹp trai như hắn không chứ?
Khốn kiếp...
Hệ thống, có nam sủng học tấn công chiếm đóng cấp tốc hay không?