“Là võ công của Ma giáo ta.”
Trên đường xuống núi, mặt giáo chủ tối xuống.
Bất kể là từ vết thương hay là nội thương đều là đệ tử Ma giáo của hắn làm.
Thế nhưng...
Hắn thật không có sai người nào làm qua!
Minh Thù cười: “Có lẽ là ngươi sai người làm lúc mộng du.”
Giáo chủ: “...” Người mộng du mới có thể làm chuyện này... mộng du là gì?
“Minh chủ, ngươi không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái sao? Vì sao có người liên tiếp hãm hại Ma giáo.” Bánh Bao ở bên cạnh hỏi: “Lần trước chuyện của phái Thanh Hư, mặc dù đã bắt được hung thủ nhưng bây giờ ngẫm lại cũng có chút không đúng.”
“Trừ ma vệ đạo, ai cũng có trách nhiệm, có gì kỳ quái.” Minh Thù nghiêng đầu, lộ ra một hàm răng trắng cười ác liệt: “Ai bảo Ma giáo khiến người ta căm hận làm gì.”
Giáo chủ: “...” Cho nên hắn bị người khác vu oan hãm hại là đáng đời sao?
Không hài lòng chút nào.
Giáo chủ tức giận rời khỏi.
Hắn phải đi điều tra chuyện này mới được.
Minh Thù tựa như không có gì trở về chỗ ở.
Trong phòng chỉ có một ánh nến, Dung Ly đang ngủ ở bên cạnh.
Minh Thù nhẹ nhàng đóng cửa đi tới bên cạnh Dung Ly, cúi đầu quan sát hắn.
“Phiền thật.” Minh Thù thở dài một tiếng, kéo người lên giường.
“Minh... Minh chủ?”
Dung Ly dụi dụi mắt, Minh Thù đang cởi quần áo cho hắn, mắt to trừng mắt nhỏ.
Một giây kế tiếp, Minh Thù đắp chăn lên người hắn: “Ai cho ngươi vào phòng ta? Còn ngủ trên giường của ta?”
Dung Ly mê man: “Ta mấy ngày nay... đều ngủ chung với minh chủ...”
Minh Thù trừng mắt nhìn.
Dung Ly chớp mắt.
Hắn nói là sự thật.
“Ngủ đi.” Minh Thù ấn hắn trở về trong chăn.
Giọng buồn buồn của Dung Ly từ dưới chăn truyền tới: “Minh chủ... không ngủ sao?”
“Ta có ngủ hay không liên quan gì tới ngươi, ngươi còn quản ta sao?”
Dung Ly: “...”
Lão tử đây không phải là quan tâm nàng sao?
Sao nàng không phân biệt được tốt xấu vậy!
Lạnh lùng.
Không thể phá vỡ thiếp lập.
Tên thần kinh muốn phá vỡ thiết lập của lão tử, lão tử không mắc lừa đâu.
Dung Ly cảm giác Minh Thù còn đè chăn, hắn lập tức sợ hãi, tên thần kinh này sẽ không thẹn quá hóa giận muốn hắn chết ngộp chứ?
“Minh chủ... ta nóng.”
Lực trong chăn buông ra, Dung Ly đẩy chăn ra hít thở một hơi, trên trán hắn đầy mồ hôi.
Không khí này, buồn bực trong chăn nào chỉ là nóng.
Dựa theo ánh sáng yếu ớt, Dung Ly liếc người bên cạnh một cái.
Nàng nhỏ bé hơi cúi đầu, cả khuôn mặt đều ẩn ở trong bóng tối nhìn không chân thực, quanh thân lộ ra một luồng khí kỳ quái.
Ôm nàng một cái.
Nhanh chóng ôm nàng.
Ở sâu trong nội tâm Dung Ly có giọng nói đang reo hò.
Hắn vươn tay ôm cổ Minh Thù, kéo nàng vào trong ánh sáng, hai người ngã ở trên giường.
“Ngươi có bệnh sao.”
Minh Thù mắng một tiếng.
Dung Ly ôm nàng, không buông tay: “Minh chủ, ta sợ, người ngủ cùng ta đi.”
“Sợ cái gì? Có người có thể ăn ngươi sao!” Minh Thù kéo tay hắn ra: “Buông ra, có nóng hay không.”
“Không nóng.” Dung Ly ôm càng chặt hơn.
“Ta cho ngươi biết, đừng vì được sủng ái mà kiêu ngạo, như ngươi vậy sẽ bị thất sủng.” Minh Thù bóp cánh tay hắn.
“Vậy minh chủ hãy luôn cưng chiều ta.” Ọe! Cái này là cái quái gì vậy. Cái này tuyệt đối không phải lão tử nói, bị điên bị điên rồi.
“Ta dựa vào cái gì mà phải luôn cưng chiều ngươi?” Minh Thù cười, nhưng thay vì kéo tay hắn thì nàng cầm tay hắn.
“Ta sẽ ngoan.”
“Phải không?” Minh Thù nắm cằm hắn, nói giọng tổng tài bá đạo: “Tới đây, lấy lòng ta!”
Dung Ly: “...” Lão tử tát chết nàng!
Hiện tại giả bộ bất tỉnh có kịp hay không.
Dung Ly vịn cổ Minh Thù, chủ động đưa môi mình qua vụng về bắt chước lần hôn trước.
Mắt Minh Thù nhắm lại một chút, Dung Ly không dám phóng túng, luôn cẩn thận dè đặt tâm tình lo lắng bất an, cực kỳ gắng sức kiềm chế sự yêu thích.
Đây mới là phản ứng của cơ thể này.
Tắt đèn thì tốt rồi.
-
Lúc sau Dung Ly giả vờ như ngủ say, hắn sợ chính mình không khống chế được lộ ra bản tính.
Có người vừa đụng lập tức sẽ nghiện.
Hắn cũng không biết Minh Thù có phát hiện hắn giả bộ ngủ hay không, thế nhưng nàng không có vạch trần, vậy coi như nàng không biết là được rồi.
Vẫn là vợ cưng chiều lão tử.
Hừ hừ.
Chắc chắn vợ đã thầm mến lão tử.
Ha ha.
Sắp chiếm được toàn bộ trái tim vợ rồi, sắp được rồi.
“Dung Ly, minh chủ dậy chưa?”
Dung Ly ngừng tâm tình đang mừng như điên, cúi đầu trả lời: “Dậy rồi.”
Bánh Bao liếc hắn một cái, trong lòng giận dữ đi vào phòng, tên tai hoạ này.
Dung Ly liếc về phía bóng lưng hắn.
Sáng sớm đã tìm vợ ta, không yên lòng chút nào.
Bánh Bao tìm Minh Thù nói chuyện núi Vạn Ngọc, môn phái nào cũng nhận định là Ma giáo làm, hiện tại đang thương lượng đánh Ma giáo.
Bọn họ muốn nhờ Minh Thù dùng thân phận minh chủ, hiệu triệu võ lâm trừ ma vệ đạo.
Minh Thù làm minh chủ, chắc chắn phải chính nghĩa không được nhân từ, nếu không... đám người kia sẽ nói nàng không hiểu chuyện, không để ý đại sự.
-
Mọi người chưa thương lượng chiến lược cụ thể, đột nhiên có một môn phái bị diệt cả tộc.
Lần này không hề giữ lại một người sống sót.
Lần này làm các môn phái hoàn toàn tức giận, nếu bọn họ không làm gì nữa có phải Ma giáo sẽ tiêu diệt toàn bộ bọn họ hay không?
Mỗi môn phái đều ra lệnh, giang hồ hào kiệt nhao nhao đi tới tổng bộ Ma giáo.
“Chúng ta không thể không đi sao?” Minh Thù dựa vào cửa: “Đánh nhau có gì để nhìn.”
Trẫm chỉ muốn yên tĩnh ăn đồ ăn vặt.
Bánh Bao đang chỉ huy người bên ngoài khiêng đồ, dành thời gian khuyên Minh Thù: “Minh chủ, chúng ta không đi sẽ bị giang hồ võ lâm chống đối đó.”
Phủ minh chủ có thể không tham chiến, nhưng không thể ngay cả đi cũng không đi.
Minh Thù: “Ta là một thiếu nữ, không gánh nổi trách nhiệm như vậy.”
Khóe miệng Bánh Bao giật một cái: “Người là minh chủ.”
Minh Thù: “Mọi người đây là ép buộc lao động trẻ em phi pháp.”
Bánh Bao thẹn thùng.
Minh chủ người bớt giả bộ đi, người là trẻ em sao?
Người và chữ trẻ em này không có một chút quan hệ nào hết có hiểu không vậy?
“Minh chủ, người hãy suy nghĩ cho phủ minh chủ.” Bánh Bao đột nhiên nghiêm túc: “Từ lúc người tiếp nhận vị trí minh chủ, người phải gánh vác trách nhiệm của minh chủ, ta biết người không thích, nhưng đây là lão minh chủ để lại cho người.”
Minh Thù nghĩ lại bản thân còn phải hoàn thành tâm nguyện của minh chủ...
Lập tức yên lặng.
“Chỉ giang hồ các ngươi nhiều chuyện.”
“...”
Đầu Bánh Bao đầy dấu chấm hỏi.
Cái gì gọi là người giang hồ chúng ta nhiều chuyện?
Minh chủ người cũng là người giang hồ mà!
Không nên tùy tiện tách mình ra ngoài.
Bánh Bao chuẩn bị xong đồ đạc đi tới tổng bộ hội họp, bọn họ đã lên đường sau, có môn phái không đợi kịp đã đi trước một bước.
Minh Thù ôm kẹo, chậm rì rì đi ra khỏi Phi Hổ môn, đạp trên băng ngựa.
Tập thể giang hồ hào kiệt cưỡi ngựa bên cạnh: “...”
Bọn họ đi như vậy, năm nào tháng nào mới có thể đến Ma giáo?
Giang hồ hào kiệt Giáp: Ngươi đi nói cho minh chủ nghe, cưỡi ngựa nhanh lên.
Giang hồ hào kiệt Ất: Tại sao ngươi không đi?
Giang hồ hào kiệt Bính: Minh chủ hung dữ như vậy, ai dám đi.
Giang hồ hào kiệt Đinh Mậu Kỉ Canh:...
***
[Hài Hòa Hiệu]
Bánh Bao: Xong rồi xong rồi, sao danh tiếng hung tàn của minh chủ lại tăng lên rồi.
Minh Thù: Có cái gì không tốt?
Bánh bao: (Lật bàn) Có cái gì tốt, người là minh chủ đó! Người phải hòa ái dễ gần, bình dị gần gũi!
Minh Thù: E là bọn họ đều thích hòa ái dễ gần.
Bánh bao: (Ngơ ngác)
Minh Thù: Ngu ngốc, đầu bếp của trẫm đâu!
Bánh bao: (Tiếp tục ngơ ngác)
Vua đầu bếp: Ở đây nè.
Cửu thiếu: Nàng dám đi ra ngoài dành tình cảm, lão tử chém chết nàng! (Sờ dao)
Vua đầu bếp:... (Chỉ là muốn yên tĩnh làm đầu bếp thôi.)