#Đầu đề nhiếp ảnh: Giang Kiều một lời không hợp liền chia tay.#
“Nữ sinh vừa cầm giải thưởng lúc nãy là ai vậy? Sao trước đây tôi lại chưa từng thấy vậy?”
“Cái này cô không biết, Ngụy Tự đấy, một ngôi sao mới nổi trong giới nhiếp ảnh.”
“Gần đây rất bận rộn, sao vậy mau nói với tôi đi, sao tự nhiên lại xuất hiện một ngôi sao mới, trước đây tôi chưa từng nghe qua.”
“Ừm, tôi cũng không biết là từ đâu ra. Rất có khí chất, tác phẩm cô ấy chụp cũng rất được, anh không thấy là trước đây mấy nhà phê bình đều rất hài lòng sao?”
Tiếng nói chuyện không biết truyền đến từ đâu, Minh Thù phát hiện ra mình đang ngồi trên một chiếc ghế, trước mặt là gương và đồ trang điểm.
Cô xoa xoa đầu, vô thức muốn đi tìm đồ ăn.
Lúc này tiếng nói chuyện lại vang lên.
“Ngôi sao mới nổi trong giới nhiếp ảnh này sao có thể là Giang Kiều chứ? Sao lần này lại không thấy cô ta? Cô ta không tham dự sao?”
“Giang Kiều? Lần này cô ta là khách đến trao giải, cô không thấy sao? Cuộc thi như vậy, nếu cô ta tới tham gia, vậy thì người khác phải sống thế nào, cứ trực tiếp tuyên bố người được nhận thưởng đi.”
“Cũng là... Ừm, bên kia gọi chúng ta rồi, mau qua đó đi.”
Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, chạy về phía xa, ở xa xa truyền đến tiếng nói nho nhỏ.
Minh Thù cẩn thận quan sát bốn phía, phát hiện ra đây là một phòng hóa trang, cô mặc một bộ lễ phục nhỏ màu đỏ, cơ thể này cũng rất xinh đẹp, vóc người cao gầy, bộ lễ phục bao lấy da thịt trắng nõn giống như người mẫu vậy.
Minh Thù tìm kiếm trong phòng hóa trang, không tìm được đồ để ăn, chỉ có thể tìm một chỗ để tiếp nhận cốt truyện.
Dù sao không có cốt truyện và ký ức, thì cô cũng sẽ không có cách nào lấy được tiền để mua đồ ăn.
Mệt quá đi.
Nữ chính giả Ngụy Tự, trọng sinh trở về.
Bố cô ta là một đạo diễn nổi tiếng, chịu sự ảnh hưởng của bố Ngụy Tự mặc dù không học đại học khoa đạo diễn, nhưng cũng vào được khoa quay phim.
Nhưng Ngụy Tự lại vốn không có gì nổi bật, thế nhưng cô lại xinh đẹp cũng được cho là một nhân vật nổi tiếng ở trong trường học.
Mà còn có một nam chính nữa cũng nổi tiếng giống như Ngụy Tự, nam nhân vật chính nổi tiếng là vì có kỹ thuật, Ngụy Tự đương nhiên là coi trọng nhân vật nam chính, người ở trong trường cũng cảm thấy là Ngụy Tự và nam chính sẽ quen nhau.
Nhưng mà cuối cùng nam chính lại chọn một nữ sinh khác, cô nữ sinh này chính là nữ chính.
Ngụy Tự cao ngạo cho rằng bản thân mình chẳng thua kém gì nữ chính, nhân vật nam chính lại không có mắt chọn người cho nên bắt đầu bày mưu tính kế.
Cuối cùng lại tự tìm đường chết cho mình.
Sau khi trọng sinh trở về, Ngụy Tự có một ngón tay vàng, máy ảnh của cô có thể chụp ra những bức ảnh tốt nhất, nhưng có đôi khi những bức ảnh lại xuất hiện những thứ mà cô không hề chụp.
Ví dụ như cô chụp phong cảnh có thể sẽ gặp hình người
Chụp ảnh người lại có thể xuất hiện ánh chiều tà.
Nhưng mà cũng có giới hạn, trong một ngày chỉ xuất hiện tình huống như vậy ba lần.
Tuy là Ngụy Tự cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng những ảnh này được người ta khen không ngớt miệng, hơn nữa cô cũng điều tra qua rồi, những hình này chưa từng có ai chụp qua, vì vậy Ngụy Tự dùng ngón tay vàng một cách yên tâm.
Ngụy Tự thề phải để cho nam chính để ý đến mình.
Để cho hắn thấy được mình xuất sắc thế nào, khiến cho hắn hối hận vì đã không chọn cô, đương nhiên cô càng muốn thể hiện trước mặt nam chính.
Dựa vào ngón tay vàng này, Ngụy Tự rất nhanh sẽ có tiếng trong giới.
Cô cho rằng mình có cơ hội ở cùng với nam chính, nhưng không ngờ nhân vật nam chính lại vẫn như cũ, không thèm để cô vào mắt.
Cô và nam chính cùng tham gia một giải thi đấu nhiếp ảnh, nhân vật nam chính chướng mắt cô, trong lòng cô luôn muốn lấy được giải quán quân chèn ép nam chính một phen.
Đấu vòng loại, Ngụy Tự dựa vào ngón tay vàng chụp ra được một bước ảnh hình người có thể thông qua
Nhưng mà Ngụy Tự phát hiện ra cô nhớ gương mặt kia, không lâu sau gương mặt này lấy được thưởng.
Nhưng nó lại được cô chụp ra.
Ngụy Tự to gan suy đoán, thứ mà cô chụp ra... có lẽ là ở tương lai.
Ngụy Tự nghĩ không sai, tấm ảnh người kia chính là tác phẩm của Giang Kiều.
Giang Kiều, thiếu nữ thiên tài của giới nhiếp ảnh.
Ngụy Tự biết Giang Kiều, Giang Kiều trong tương lai sẽ có thành tựu lớn hơn, ngay đến cả người mà cô ta thích còn phải khen thưởng người này, chứng tỏ rằng bản thân mình còn phải nỗ lực nhiều hơn thì mới kịp nối gót cô.
Chỉ là kiếp trước, cô và Giang Kiều dường như là hai đường song song, chỉ nghe nói đến cô ta qua vài người ở xung quanh.
Mặc dù hiện tại, cô ta cũng chưa nổi tiếng lắm, nhưng mà cô ta vẫn là thiên tài trong giới nhiếp ảnh.
Ngụy Tự cũng không ngờ, thứ mình chụp ra là tác phẩm tương lai của người khác.
Cô cảm thấy sợ hãi nhưng với suy nghĩ muốn chiến thắng, cô liền tự an ủi mình, hiện tại những tác phẩm này đều chưa được công bố phát tán, ai mà biết rằng, người quay lúc đầu là ai?
Cô thầm quan sát Giang Kiều, phát hiện Giang Kiều biết nhưng nhìn đến ảnh chụp, cũng không có phản ứng gì kỳ lạ.
Cũng có thể nói thứ cô chụp ra, lúc này Giang Kiều căn bản chưa hề chụp.
Biết được điểm này, Ngụy Tự liền cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Hơn nữa cô còn phát hiện chỉ cần nhắm chuẩn, sẽ chụp ra được ảnh trong tương lai.
Giang Kiều làm khách quý đi trao giải, chứng kiến tác phẩm trúng thưởng mà lại ngây ngẩn cả người.
Tác phẩm kia là do người bạn cũ của cô đã chụp từ rất lâu, thế nhưng vẫn không hề công bố.
Bất kể là kết cấu hay thủ pháp, cô chắc chắn rằng đây là tác phẩm của bạn cô.
Giang Kiều đưa ra nghi vấn với ban tổ chức.
Đáng tiếc Giang Kiều chứng cứ không đủ, hơn nữa người bạn kia cũng không còn sống, nhìn thấy tác phẩm này chỉ có một mình cô... Không thể chứng minh được tác phẩm này là của bạn cô.
Giang Kiều chỉ có thể nhìn Ngụy Tự nhận được giải thưởng, chứ không hề làm lớn chuyện.
Thế nhưng tiếp theo, Giang Kiều phát hiện phong cách chụp ảnh của Ngụy Tự thay đổi nhiều, hơn nữa có thể nhìn ra phong cách của những nhà nhiếp ảnh mới có tiếng từ trong đó.
Phong cách của một người không thể thay đổi một cách ngẫu nhiên, Ngụy Tự chắc chắn là có gì đó không đúng, Giang Kiều bắt đầu điều tra Ngụy Tự.
Ngụy Tự có lẽ là cũng phát hiện ra điều này, phong cách của cô ta bắt đầu hướng về một phía, chính là hướng về phía Giang Kiều.
Nhưng mà những tác phẩm này, Giang Kiều đều chưa từng nhìn thấy...
Nhưng cô có thể nhìn ra, bên trong cất giấu kỹ xảo mà mình hay dùng để chụp ảnh.
Đáng tiếc trừ điểm này ra, Giang Kiều cũng không tìm được manh mối hữu hiệu nào.
Mà sau cuộc so tài, Giang Kiều gặp Ngụy Tự phát hiện ra Ngụy Tự dùng tác phẩm của cô.
Giống như người bạn của cô, tác phẩm kia đã được cô chụp từ rất lâu trước kia rồi nhưng chưa từng công bố.
Thứ cô nộp lên cũng là tác phẩm này, chứng kiến hai tác phẩm giống nhau như đúc, ban tổ chức trợn tròn mắt.
Ngụy Tự vẫn cho là thứ mình chụp sẽ tồn tại trong tương lai, nhưng bây giờ tác phẩm còn chưa được chụp, không ngờ tấm ảnh này lại tồn tại.
Nhưng cũng may cô có ngón tay vàng, cô có thể chụp ra tấm hình xuất sắc hơn chứng minh đó là tác phẩm của cô.
Ngụy Tự âm thầm hành động, làm cho Giang Kiều mang tiếng ăn trộm tác phẩm của người khác.
Có lẽ là biết trước thành tựu của Giang Kiều, Ngụy Tự chỉ nhìn chằm chằm Giang Kiều, cô đầu tiên là chèn ép Giang Kiều khiến cho danh tiếng của Giang Kiều kém đến mức tận cùng, người trong giới đều cho rằng Giang Kiều là đồ ăn trộm.
Giang Kiều nỗ lực muốn chứng minh chính mình, nhưng mà Ngụy Tự đều đi trước cô một bước.
Giang Kiều bị dồn đến đường cùng, cuối cùng đi đến con đường boss phản diện.
Kết cục cuối cùng rất thảm, Ngụy Tự vì việc sau này vẫn có thể chụp được tác phẩm mà khóa mình lại một chỗ với cô.