Tô Nam Phong thở hổn hển chạy vào quán cà phê, hắn nhìn một lượt cả phòng khách nhưng phòng khách không có ai, hắn hỏi phục vụ chạy lên gian phòng trên lầu tìm.
Trong chớp mắt đẩy cửa ra, Tô Nam Phong cảm giác mình đã giẫm xuống mặt đất.
Dư Tiểu Hàn ngồi bên trong, hai tay nâng lên một ly cà phê, cúi thấp đầu hoàn toàn không thấy rõ sắc mặt.
Minh Thù dựa vào ghế đang nhìn ngón tay của cô, thấy hắn đi vào lắc lắc ngón tay: “Tô Nam Phong, tai nạn lao động đây, bồi thường đồ ăn vặt đi.”
Tô Nam Phong đứng cách xa, căn bản không nhìn thấy vết thương trên tay Minh Thù.
Nhưng hắn vẫn gật đầu.
“Được, tôi đi đây.” Minh Thù đứng dậy: “Hôm nay cậu may mắn gặp được tôi có khả năng đánh đấm, lần sau cũng không biết người nào có thể cứu cậu nữa.”
Câu nói sau đó là dành cho Dư Tiểu Hàn.
Dư tiểu hàn đột nhiên nắm lấy tay Minh Thù: “Cám ơn... Giang Kiều, cám ơn cô.”
“Nể phần đồ ăn vặt Tô Nam Phong mua cho tôi, không cần khách sáo.”
Dư Tiểu Hàn nhìn Tô Nam Phong bên kia, giống như hơi giật mình, rũ xuống ánh mắt.
Minh Thù đi ra ngoài, Tô Nam Phong tiễn cô ra cửa: “Hôm nào cám ơn cô.”
“Việc này có thể rất phiền phức.” Minh Thù nói: “Những người đó rất giống lưu manh ngoài đường.”
“Cô... sẽ liên lụy đến cô đó?”
Minh Thù bĩu môi: “Lo lắng cho tôi, không bằng lo cho Dư Tiểu Hàn, tôi nghe nói tất cả thông báo hiện tại về cô ấy đều bị ngừng lại.”
-
Minh Thù rời khỏi quán cà phê, đón xe về nhà.
Cô mới vừa đi xuống lầu dưới, đã thấy mấy người từ trong bong tối đi tới, một nửa đi tới bao vây cô.
Người nào cũng thân hình cao lớn, mặt mày hung dữ, toàn những hình xăm kỳ quái trên da.
Minh Thù quay đầu nhìn về hướng cửa lớn...
Tình huống khẩn cấp.
Bảo vệ cấp năm sao đâu?
“Giang Kiều, lúc xen vào việc của người khác, có nghĩ tới hậu quả hay không?” Giữa đám người đó, một người đàn ông đi tới, sắc mặt âm trầm nhìn cô.
Minh Thù quay đầu lại, mỉm cười: “Hậu quả là cái gì? Có thể ăn không?”
Sắc mặt ông ta càng khó coi: “Hậu quả có thể ăn được không, rất nhanh cô sẽ biết. Dạy dỗ cô ta cho tốt, không phải là nhiếp ảnh gia sao? Phế bàn tay của cô ta đi.”
Người bên cạnh ông ta bao vây xung quanh Minh Thù.
Minh Thù đang định xăng tay áo đánh nhau, bên cạnh đột nhiên xông ra một người đứng chắn ở trước mặt cô.
“Các người đang làm gì?”
Giọng nói rất quen thuộc.
Kỷ ảnh đế.
“À.” Người đàn ông cười nhạt: “Chàng trai, lúc này không phải là lúc anh hùng cứu mỹ nhân, thức thời thì mau tránh ra bằng không bọn ta sẽ đánh luôn cả cậu.”
Kỷ Cẩm cũng không tránh ra, hắn quay đầu nhìn Minh Thù: “Cô đi đâu lại chọc vào đám xã hội đen này?”
Minh Thù không trả lời câu hỏi, ngược lại nhàn nhã hỏi hắn: “Anh làm gì ở đây? Tôi nhớ anh không sống ở đây.”
“Tôi... đến thăm người bạn.” Ánh mắt Kỷ Cẩm dao động, hắn nói sang chuyện khác: “Cô sao lại chọc tới bọn họ?”
“Ai biết đâu, có thể là thấy tôi đẹp, muốn bắt tôi đi.” Minh Thù rất nghiêm túc nói mò.
Kỷ Cẩm: “…” Tuy là cô rất đẹp, nhưng sao có thể lại tự luyến như vậy?
Nhìn tư thế của bọn họ thế kia, sao có thể xem trọng cô được?
Rõ ràng là đang muốn đánh chết cô.
“Một lát nữa tôi cản bọn họ lại, cô chạy trước.” Kỷ Cẩm nói.
“Ừm, được.” Minh Thù thả tay áo xuống.
“…”
Đã… đã đồng ý sao?
“Thực sự là không sợ chết, vậy đừng trách bọn ta.” Người đàn ông bên kia sốt ruột, tự mình tiến đến bọn họ.
Minh Thù thật sự nhấc chân chạy.
Kỷ Cẩm suýt chút nữa một hơi thở không thông.
“Đuổi theo cho ta!” Người đàn ông quát lạnh một tiếng, sắc mặt có chút dữ tợn nhìn Kỷ Cẩm: “Thấy không, đây chính là người cậu muốn cứu, chậc chậc.”
“Ây, cô kia!” Kỷ Cẩm nói: “Tôi giúp các người bắt cô ấy lại!”
“Cậu xem ông đây là đồ ngốc sao?” Người đàn ông nổi giận: “Đánh cho ta.”
Minh Thù ngược lại không có chạy thật, cô muốn giải quyết xong những người đuổi theo cô, kéo tới chỗ bảo vệ.
Nhân viên an ninh bị dọa cho giật mình, thấy Minh Thù là chủ hộ ở đây nhưng một tay cô ấy có thể kéo một tên đàn ông cao lớn, sự tình thế này thực sự dọa người.
Nhân viên an ninh lập tức báo cảnh sát.
Lúc cảnh sát tới, Minh Thù đã quay lại chỗ gặp đám người kia, mặt đất chỉ có mấy giọt máu cũng không thấy Kỷ Cẩm và những người còn lại.
“Cô... là cô báo cảnh sát sao?” Cảnh sát vừa vặn nhận được sự chỉ dẫn của bảo vệ tìm được Minh Thù: “Không phải nói còn có đồng bọn, người đâu?”
“Chạy rồi!” Minh Thù đáp một tiếng.
Cảnh sát cho Minh Thù ghi khẩu cung, hiển nhiên đám người kia có hồ sơ tội phạm, Minh Thù lấy xong khẩu cung đã được thả đi.
-
Điện thoại Kỷ Cẩm không gọi được, người quản lý tìm người khắp nơi.
Mà lúc này, Kỷ Cẩm ngồi ở cửa nhà Minh Thù, Minh Thù muốn mở cửa đi vào hắn không cho, hai người ở ngay cửa mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau.
“Tốt xấu gì tôi cũng cứu cô một lần, cô lại đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy sao?”
“Tôi vong ân phụ nghĩa được chưa?”
Trẫm cần ngươi tới cứu sao?
“Tránh ra!”
“Cô không cho tôi vào, hôm nay cô cũng đừng nghĩ vào được!” Kỷ Cẩm chặn cửa.
Không khí yên tĩnh trong nháy mắt.
Minh Thù chậm rãi cúi người xuống, Kỷ Cẩm nhìn cô.
Đèn hành lang đột nhiên bị hư, hình bóng cô bị bóng tối bao trùm, trước mắt hắn có trong nháy mắt toàn bóng tối cái gì cũng không nhìn thấy.
Sau khi mắt thích ứng với màn đêm, miễn cưỡng lắm hắn mới có thể nhìn rõ người trước mặt.
Hắn nghe thấy giọng nói của cô vang lên, nhẹ nhàng chậm chạp lại thanh khiết: “Không lẽ cậu muốn tôi báo cảnh sát nói xế chiều hôm nay, mấy người đó đã đi đâu à?”
Tiếng nói cười nhẹ nhàng lại giống như trúng độc, rất lạnh lùng.
Đèn hành lang sáng lên.
Khuôn mặt người con gái xinh đẹp, nụ cười vẫn trong sáng như cũ.
Kỷ Cẩm lại cảm thấy rùng mình từ lòng bàn chân xông vào trong cơ thể.
“Bọn họ bị tôi đánh bỏ chạy.” Kỷ Cẩm nói: “Có cái gì để nói?”
Nói là nói như vậy, Kỷ Cẩm lại đứng lên.
Hắn nhìn Minh Thù, chân mày nhăn lại.
Người ở sau đẩy hắn ra, đem chìa khoá cắm vào ổ khóa nhẹ nhàng vặn răng rắc một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Kỷ Cẩm im lặng nhìn cửa đóng lại.
Trên hành lang hoàn toàn yên tĩnh, lặng lẽ...
Hắn từ từ vịn tường, thở một hơi.
Vừa rồi trong bóng đêm, hắn cảm thấy sợ hãi.
Kỷ Cẩm nuốt nước miếng, hắn rời khỏi tòa nhà, mãi đến khi ra khỏi tiểu khu sự lạnh lẽo trên cơ thể dường như mới được giảm bớt.
Người như vậy, sao nhiệm vụ lại phân bố đến bộ chiến lược chứ?
Kỷ Cẩm trong không khí mở ra một màn hình, trên đó hiển thị lên tiến độ nhiệm vụ là 0.
Một cảm giác thất bại đồng thời đánh tới, còn có một loại cảm giác nguy hiểm.
Hắn nghe nói... nhiệm vụ của mấy người bộ chiến lược gần đây đều thất bại... không phải là cùng một người chứ?
Ngón tay hắn trên nút bỏ nhiệm vụ kia dừng lại một lúc.
[Có bỏ nhiệm vụ không?]
Kỷ Cẩm quay đầu liếc mắt nhìn ngọn đèn dầu lấm tấm trong tiểu khu, mơ hồ còn có thể thấy những căn nhà trọ.
Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý bản thân, lúc này hắn cảm thấy những tòa nhà đều u ám.
Hắn hít thở sâu một hơi, chọn “có“.
[Bỏ nhiệm vụ này, khấu trừ năm ngàn điểm, xin điền vào thân phận nghiệm chứng.]
[Nghiệm chứng thành công, bỏ nhiệm vụ thành công, có tải lại không?]
[Đang tải lại, xin đợi chút...]
[Tải lại thất bại.]
Kỷ Cẩm: “…”
Cái gì?
[Hệ thống chính đang bảo trì, xin thử lại sau.] Trên màn ảnh vô tình hiện lên những lời này.
Kỷ Cẩm: “…” Sớm không bảo trì muộn không bảo trì, lúc này lại bảo trì, đùa hắn sao?
Không phải bảo trì là lúc đợi tất cả mọi người không ở trong nhiệm vụ mà tiến hành sao?
Nhất định đã xảy ra chuyện!