Kỷ Cẩm ở phía sau đổi mấy bộ quần áo, nhiều lần suýt chút nữa nhảy dựng lên đánh chết nhiếp ảnh gia của hắn.
Thế nhưng người quản lý xem hình, im lặng ngăn cản nghệ sĩ của mình lại.
Vất vả lắm mới chụp xong, Kỷ Cẩm mệt không thở nổi còn mệt hơn lúc hắn quay phim.
Mà người nhiếp ảnh gia kia lại có thể ngồi một bên ăn được.
Bánh kem nhỏ trước mặt Minh Thù đột nhiên bị lấy đi, cô nhìn qua thì thấy Kỷ Cẩm đang cắn một miếng bánh kem.
Bánh kem của trẫm!
“Bịch!”
Người quản lý và giám đốc Thượng đồng thời quay đầu, chỉ thấy ảnh đế của bọn họ bị cô gái quật ngã trên mặt đất.
Ảnh đế rơi vào trạng thái ngơ ngác.
Minh Thù ngồi xổm bên cạnh hắn, vỗ vỗ bả vai hắn: “Đền bánh kem cho tôi.”
Kỷ Cẩm lấy lại tinh thần, đáy lòng truyền đến một cơn giận dữ: “Cô vì một cái bánh kem mà đánh tôi?”
“Anh cho là mình có thể so với một cái bánh kem sao?” Minh Thù mỉm cười: “Anh cũng quá đề cao bản thân rồi.”
Ảnh đế Kỷ Cẩm: “...” Hắn không bằng một cái bánh kem?
Kỷ Cẩm muốn ngồi dậy để nói rõ với cô nhưng Minh Thù nhẹ nhàng ấn hắn xuống, hoàn toàn không làm được gì, không dậy nổi.
Kỷ Cẩm đóng rất nhiều cảnh đánh nhau, nhưng hắn chưa đi học bao giờ, bây giờ lại bị một cô gái ấn xuống dậy không nổi sao?
Chuyện này... không khoa học!
Kỷ Cẩm không đền bánh kem, Minh Thù sẽ không cho hắn đứng lên, ai tới nói gì đều vô dụng.
Cảm thấy tình hình rối loạn, người quản lý sợ Kỷ Cẩm gây sự nhanh chóng sai người đi mua bánh kem, lúc này Minh Thù mới thả người.
Kỷ Cẩm chịu ủy khuất như vậy, người quản lý cũng không giúp hắn, tức giận chết đi mất.
Giám đốc Thượng thấy vậy hoảng hốt: “Tiểu Kiều, cô... và Kỷ ảnh đế có thù sao?”
“Không có.” Minh Thù ăn bánh kem ngon lành.
“Không có!” Giám đốc Thượng lớn giọng nói: “Không có mà cô chọc hắn nhiều lần như vậy? Cô không biết hắn nổi tiếng thù dai, dù hắn không trong giới giải trí cũng sẽ có cách trả thù cô.”
“Ai bảo hắn khinh thường con gái.” Minh Thù cắn cái muôi: “Con gái thì sao? Không có con gái thì làm sao có các anh, ngu ngốc!”
Giám đốc Thượng ngu ngốc: “...” Người này cũng rất ghi thù!
Không đúng... Cô nổi nóng với tôi làm gì!
Giám đốc Thượng vô tình bị người khác nổi nóng, hắn cũng rất thiệt thòi, sao ngày hôm nay cảm thấy không tốt lắm.
Kỷ Cẩm tức giận rời khỏi, lên xe hắn mới nổi điên: “Điều tra cô gái kia cho tôi, để coi lai lịch cô ta thế nào mà dám chơi tôi.”
“Kỷ Cẩm, dạo này cậu hãy yên phận một chút đi!” Người đại diện nói: “Cậu xem tin tức mấy ngày nay đi, còn đang gây chú ý đó.”
“Hôm nay tôi bị cô gái kia gây chuyện nhiều lần, anh nói tôi làm sao có thể nuốt trôi cục tức này chứ?”
“Tôi đã xem hình cô ấy chụp, kỹ thuật tốt hơn nhiếp ảnh gia trước đây nhiều, hơn nữa còn có một... Cảm giác rất kỳ lạ, tôi cảm thấy khi phát hành tạp chí này cậu sẽ càng nổi tiếng.” Người quản lý nói.
“Anh...” Kỷ Cẩm muốn nói với người quản lý, làm sao có thể bị vài tấm hình hấp dẫn được.
Nhưng...
Hắn nhìn tấm hình lúc nãy, đó là hắn, hắn nhận ra được.
Nhiếp ảnh gia trước đây chỉ dừng lại ở mức độ hình ảnh bình thường, đẹp thì đẹp nhưng lại không có linh hồn.
Nhưng vừa rồi nhìn những bức hình kia, hắn cảm thấy ảnh chụp phảng phất có sinh mệnh và linh hồn, có thể nói gì đó với mọi người.
Kỷ Cẩm nghẹn lại, rất lâu sau mới ấp úng nói: “Cô ta tên Giang Kiều phải không, điều tra cho tôi.”
-
Minh Thù không ngờ mình chụp cả buổi trưa mà còn có thể gặp phải Ngụy Tự.
Cửa thang máy mở ra, tiếng nói Ngụy Tự truyền tới.
“Chúc mừng cậu, không ngờ chúng ta thật sự được ứng tuyển.”
“Ừ.” Trên hồ sơ là nhiếp ảnh gia tạp chí Tân Ngữ, Tô Nam Phong vẫn như cũ có vẻ không kiêu không vội.
Tạp chí Tân Ngữ có thể nói là tạp chí hàng đầu trong nước, có thể trở thành nhiếp ảnh gia của tạp chí này thì chắc chắn thực lực đã được công nhận.
“Tiểu Kiều, ảnh chụp cô phải nhanh chóng sửa nhé!” Giám đốc Thượng ở phía sau gọi lại.
Hai người trong thang máy nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu nhìn qua.
Minh Thù mỉm cười nhìn bọn họ, phất tay với người phía sau rồi đi vào thang máy.
“Chào chị.” Tô Nam Phong chủ động chào hỏi: “Tôi tên Tô Nam Phong, trước đây có gặp qua. Chúng ta học chung trường.”
Minh Thù cong mày mỉm cười: “Chào cậu!”
“À... Tôi tên Ngụy Tự, chị Giang Kiều cũng là nhiếp ảnh gia tạp chí Tân Ngữ sao?” Ngụy Tự cũng nói theo: “Vậy sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi.”
Ngụy Tự gọi một tiếng tiền bối, hạ điệu bộ của mình xuống thật thấp.
“Rất đáng tiếc, tôi không phải.”
Ngụy Tự chớp mắt, hiền hòa lại tiếc nuối: “À... Vậy thật là đáng tiếc, tôi cho rằng về sau có thể làm việc cùng chị Giang Kiều, chị là tấm gương của chúng tôi, trường học có rất nhiều người yêu thích chị.”
Cô không phải là người của tạp chí Tân Ngữ mới tốt, nếu không... làm việc chung với cô, Ngụy Tự cảm thấy áp lực rất lớn.
“Tôi không muốn làm việc với cô chút nào.” Nếu tức giận thì cứ tức giận đi.
“Giang Kiều tiền bối...” Ngụy Tự biểu cảm khiếp sợ: “Tôi... Tôi làm sai chỗ nào sao?”
“Sợ xui xẻo.”
Ngụy Tự: “...”
Thang máy đến tầng dưới cùng, Minh Thù dẫn đầu đi ra thang máy.
“Chị Giang Kiều, chờ một chút.” Tô Nam Phong đuổi theo Minh Thù đi ra, giọng điệu không nhanh không chậm hỏi: “Tôi có thể mời chị ăn cơm không?”
“Mời tôi ăn?”
Ăn...
Ăn....
Minh Thù nhìn về phía sau, Ngụy Tự sắc mặt không hiểu nhìn Tô Nam Phong, thấy cô nhìn qua lập tức gục đầu xuống, chậm rãi từ từ đi qua.
“À, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi chị.”
Nguyên chủ cũng tốt nghiệp trường của Tô Nam Phong, cô lớn hơn hắn ba khóa, gọi chị cũng đúng.
“Được thôi.” Có ăn, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn.
“Chị, tôi có thể đi cùng không?” Ngụy Tự cũng sửa lại gọi theo Tô Nam Phong.
Cùng nữ chính giả đi ăn?
Không muốn không muốn không muốn.
Trẫm sợ lãng phí thức ăn.
“Không được.” Minh Thù lắc đầu: “Không ăn với cô.”
Ngụy Tự: “...”
Nếu như mới vừa rồi cảm thấy Minh Thù không thích cô, thì bây giờ Ngụy Tự biết là cô cố ý.
Ngụy Tự bị từ chối rất mất mặt, lúc này có chút lúng túng, hy vọng Tô Nam Phong có thể giúp cô tìm một bậc thang.
Nhưng Tô Nam Phong không có ý đó.
Cô khác với kiếp trước rồi, nhưng Tô Nam Phong vẫn như vậy chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô.
“Bạn học Ngụy về trước đi.” Tô Nam Phong nói một tiếng.
Ngụy Tự cắn cắn môi, lúc này cô không thể như đứa bé đòi đi chơi cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Minh Thù và Tô Nam Phong rời khỏi.
“Chị muốn ăn cái gì? Có kiêng cái gì không?” Giọng Tô Nam Phong tuy là bình thản, nhưng có thể nghe ra thành ý của hắn.
“Đều được hết.”
“Vậy tôi dẫn chị đi...”
Ngụy Tự đi theo bọn họ rời khỏi tạp chí Tân Ngữ, mãi đến khi Minh Thù và Tô Nam Phong lên xe mới không bằng lòng dừng lại.
Giang Kiều...
Rõ ràng kiếp trước cô không có quan hệ gì với Tô Nam Phong.
Cũng không đúng... Kiếp trước Tô Nam Phong nhận lời mời tới Tân Ngữ, nhưng cô không đi theo, cho nên hắn có gặp Giang Kiều hay không, giữa bọn họ xảy ra gì, cô cũng không rõ lắm.
Thế nhưng sau này Tô Nam Phong và cô lui tới rất ít, cho nên tình địch số một là người Tô Nam Phong thích kiếp trước.
Nếu ông trời cho cô một cơ hội như vậy, nhất định cô sẽ cố gắng nắm giữ.