“Anh, năm mới vui vẻ.” Ánh mắt đứa bé trong suốt, rất vui vẻ.
“Giúp anh đưa cái này cho cô ấy được không?” Ôn Hạ Thanh giao một chiếc hộp khác cho đứa bé.
Đứa bé gật đầu: “Dạ được.”
“Lên đi.”
“Anh trai tạm biệt.”
Đứa bé cầm cái hộp biến mất ở cửa, Ôn Hạ Thanh giật giật đôi chân có chút đông cứng, xoay người rời đi.
Hẹn gặp lại.
Giang Kiều.
-
Minh Thù nhìn Ôn Hạ Thanh rời khỏi, cả người cô cũng đầy phiền muộn, làm sao còn dám... Đi nhận tình cảm của người khác.
“Cô... Cô mở cửa ra!”
Minh Thù buông rèm cửa sổ xuống, mở cửa phòng, đứa bé đem một cái hộp lên: “Anh kia đưa cho cô đó!”
Trên hộp còn có hoa tuyết, Minh Thù nhận lấy, mở hộp ra, nhưng mà trong hộp không có gì cả.
Không phải quên bỏ đồ vào mà là rỗng.
Ôn Hạ Thanh cho cô món đồ như vậy làm cái gì?
Vài ngày sau, Minh Thù mới biết được Ôn Hạ Thanh đã đi.
Người quản lý cũng không biết hắn đi đâu.
Điện thoại không gọi được, nhắn tin không trả lời,cứ như vậy mất tích.
Rất nhiều năm sau, Minh Thù ở triển lãm nước ngoài chụp ảnh gặp phải Jim.
Anh ta dẫn cô đi đến một nơi
Xuân về hoa nở, mặt hướng về biển lớn, bia mộ sừng sững.
Hắn nói: Kiều Kiều, về sau tôi muốn làm gì tôi cũng đã nghĩ xong rồi, tôi không muốn ở trong giới đó nữa.
Hắn nói: Quá mệt mỏi.
Đúng vậy, sao không mệt được.
Yên lặng chịu đựng bệnh tật, không nói cho ai nghe, sao không mệt được.
Tối hôm tết, Ôn Hạ Thanh chỉ muốn thấy cô một lần cuối.
Minh Thù vuốt mộ bia lạnh như băng, một lúc lâu cô chỉ thở dài một tiếng: “Tôi không phải Giang Kiều.”
Minh Thù sau khi trở về mở cái hộp kia, ở dưới đáy hộp tìm thấy một danh thiếp.
Là một tấm hình Giang Kiều chụp cho hắn rất lâu trước đây, bối cảnh này chắc là ở trường học, nam sinh cười tươi như ánh mặt trời, trong đôi mắt phảng phất có sự ôn hòa không giới hạn.
Bên trái ảnh có một hàng chữ.
Nơi phương xa không có em, nhưng chúng ta vẫn còn ở chung một khoảng trời, anh sẽ chìm vào giấc ngủ này đợi em.
Một năm sau.
Thiên tài nhiếp ảnh gia Giang Kiều, tác phẩm “Chìm Đắm” đạt được tượng vàng.
Cùng năm đó.
Nhiếp ảnh gia Giang Kiều qua đời.
-
Nghĩa trang.
Tô Nam Phong dẫn theo Dư Tiểu Hàn đến cúng bái, hắn vỗ về Dư Tiểu Hàn.
Dư Tiểu Hàn miễn cưỡng cười cười: “Cô ấy còn rất trẻ.”
Tô Nam Phong thở dài, thương tiếc sâu sắc: “Đi thôi.”
Hai người xoay người rời khỏi nghĩa trang, trên bia mộ nét mặt cô gái tươi cười như hoa, hưởng dương hai mươi sáu tuổi.
Sau khi bọn họ rời đi, một bóng người từ một bên nghĩa trang đi qua, hắn để hoa tươi trước bia mộ, đứng yên một lúc thì rời khỏi.
-
Minh Thù lần này chết cũng không bình thường, bể bơi bị rò điện, cô bị giật điện chết.
Sao không trực tiếp đánh chết cô đi!
Chết một cách kỳ lạ.
Minh Thù trở lại phòng mây trắng, đi đến đám mây bên cạnh nghỉ ngơi.
Hài Hòa Hiệu cân nhắc một chút, không dám tùy tiện lên tiếng, làm cho màn hình mây trắng thể hiện tư liệu.
Họ tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 380000
Nhiệm vụ nhánh: Vẫn chưa xong
Nhiệm vụ ẩn: Hoàn thành
Minh Thù vẫn như cũ không có hỏi Hài Hòa Hiệu bất cứ vấn đề gì, nằm một lúc lâu, vẫy tay để cho Hài Hòa Hiệu tiếp tế đồ ăn.
-
Cả căn phòng đều làm bằng kim loại bạc, người mặc áo choàng trắng dài đối diện một máy kiểm tra.
“Keng.”
Cửa kim loại mở ra.
Người đàn ông tóc vàng từ bên ngoài bước đến.
“Cục trưởng.”
Mọi người đồng thời xoay người, cung kính gọi một tiếng.
“Thế nào rồi?”
Một người đeo kính mang áo choàng trắng tiến lên: “Chủ hệ thống đã khôi phục, thế nhưng...”
Người đàn ông tóc vàng lạnh lùng nhìn người đàn ông áo choàng trắng: “Nhưng cái gì?”
Người này nói: “Chủ hệ thống đột nhiên tan vỡ, có mấy người không có thể về đúng lúc... Mất đi liên hệ, chỉ sợ là không tỉnh lại.”
Người đàn ông tóc vàng giống như cũng không thèm để ý, hắn nhìn về khoang duy nhất trong phòng: “Hắn thế nào?”
“Tình trạng không tốt lắm, Cửu thiếu vận dụng một loại thủ pháp rất kỳ quái, giống như muốn chống lại máy xóa trí nhớ, thế nhưng chủ hệ thống đột nhiên tan vỡ, khiến cho tình trạng Cửu thiếu bây giờ...”
Người đàn ông tóc vàng nhíu mày: “Có thể tỉnh không?”
“Cái này...” Người đeo kính mang áo choàng trắng không dám hứa chắc: “Nếu như Cửu thiếu bị nhốt, khả năng rất khó trở ra, ngài cũng biết...”
“Trong vòng ba ngày, ta muốn nhìn thấy biện pháp giải quyết.”
Người đàn ông tóc vàng nói xong lập tức rời phòng, để lại mọi người ngơ ngác
Ba ngày...
Điều này sao có thể.
Người đàn ông tóc vàng mới vừa đi ra, chỉ thấy Lạc Yến dựa vào hành lang đứng đợi, giọng nói vô cùng hả hê: “Chưa tỉnh?”
Đôi mắt của người đàn ông tóc vàng tối xuống nhìn hắn.
“Nhìn ta như vậy làm gì?” Lạc Yến nhìn lại bản thân mình: “Hôm nay ta có vấn đề gì sao?”
Người đàn ông tóc vàng liếc mắt: “Lạc Yến, ta nói cho ngươi biết, không nên động vào hắn.”
Lạc Yến giống như bị chọc cười: “Ông nghi ngờ ta làm? Ta và hắn ngang bằng nhau, cục trưởng, có phải ông quá coi trọng ta hay không. Nhưng ta thật sự cũng rất vui, không ngờ trong mắt cục trưởng ta lợi hại như vậy.”
Giống như người nam nhân tóc vàng muốn nhìn ra được cái gì đó trên mặt tên này, nhưng nụ cười của tên yêu tinh Lạc Yến này không biết đâu thật đâu giả.
“Hắn chết rồi đối với chúng ta đều không tốt.”
Lạc Yến bình tĩnh nhún nhún vai.
-
Ba ngày sau, người đàn ông tóc vàng vẫn như cũ không có biện pháp giải quyết.
Các bộ phận bị một không khí tệ hại bao trùm, bọn họ cũng cảm giác được khí này là của cục trưởng.
Đặc biệt bộ phận kỹ thuật, bọn họ phụ trách toàn bộ chủ hệ thống, chủ hệ thống tan vỡ bọn họ phải chịu trách nhiệm, Cửu thiếu vẫn chưa tỉnh lại bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm.
Bọn họ làm sao lại xui xẻo như vậy!
“Chúng ta nghĩ không ra biện pháp gì, cục trưởng sẽ xử chúng ta đó!” Trong phòng làm việc, một đám người gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
“Biện pháp khả thi chúng ta cũng đã nghĩ hết rồi, còn biện pháp nào nữa?”
“Đừng hoảng, cục trưởng muốn xử chắc chắn sẽ xử trưởng bộ phận trước, chúng ta đều là tinh anh bộ kỹ thuật, không thể tùy tùy tiện tiện xử chúng ta.”
“Đúng đúng đúng!”
Bộ trưởng bộ kỹ thuật: “...”
“Ôi, các người đang bận sao?” Một giọng nói nhẹ nhàng từ ngoài cửa truyền vào.
Mọi người đồng loạt nhìn sang, có người trực tiếp tránh về phía sau.
“Lạc... Lạc Yến, ngươi tới làm gì?” Bộ trưởng bộ kỹ thuật nói không lưu loát đứng lên: “Cục trưởng đã nói qua, không cho ngươi tới bộ kỹ thuật!”
Lạc Yến chỉ vào vào đường biên giới vừa chạm tới, cười hì hì nói: “Ta chưa vào, ta cũng không có vi phạm lời cục trưởng nói.”
Bộ trưởng bộ kỹ thuật: “...”
Lạc Yến cười gian xảo: “Ta chỉ muốn hỏi Cửu thiếu tỉnh chưa?”
Bộ trưởng bộ kỹ thuật nhắm mắt nói: “Chuyện này không liên quan tới ngươi?”
“Làm sao không liên quan? Nếu hắn chưa tỉnh thì ta sẽ rất vui.”
“...”
Về ân oán cùa Lạc Yến và Cửu thiếu, có thể viết thành một tác phẩm hàng trăm ngàn chữ.
Thế nhưng ân oán cụ thể gì... Bọn họ cũng không biết.
Dù sao hai người này là ngươi không ưa ta, ta cũng không ưa ngươi.
Người này không may thì người kia hả hê, giậu đổ bìm leo, khắp nơi vui mừng.
“Cục... cục trưởng.” Bộ trưởng bộ kỹ thuật đột nhiên nhìn phía sau Lạc Yến kêu một tiếng.
Biểu cảm của Lạc Yến thoáng ngừng lại, hắn như không có chuyện gì xảy ra xoay người, nhìn người đang bước đến.
Người đàn ông tóc vàng từ bên cạnh hắn đi qua, nói với bộ trưởng bộ kỹ thuật: “Truyền một lần nữa.”
Bộ trưởng bộ kỹ thuật trợn to mắt: “Cục trưởng... chuyện này quá nguy hiểm, nếu lỡ...”
“Ngươi còn biện pháp tốt hơn?”
Bộ trưởng bộ kỹ thuật lắc đầu.
“Vậy... vị trí truyền?”
“X 3459, Y 452.”