Đoàn làm phim « Thiên Hạ ».
Đây là đoàn làm phim đạo diễn Hạ đề cử cho Minh Thù, hôm nay là thời gian thử vai.
Thời điểm Minh Thù đến đã có không ít người.
Bất quá những người này nhìn thấy cô, biểu lộ khá là quái dị, không người nào tiến lên chào hỏi, phảng phất cô là virus gì đáng sợ không bằng.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ.
“Nghe nói có Ảnh hậu đến, tôi còn tưởng rằng cô sẽ ở ẩn đấy, không nghĩ tới còn có thể thấy cô ở nơi này.”
Nữ ngân ngồi cách đó không xa đang xem xét móng tay của mình, âm dương quái khí lên tiếng.
Những người còn lại dồn dập nhường chiến trường ra.
Chu Phỉ Phỉ.
Cũng là một Ảnh hậu, bất quá tuổi tác của Chu Phỉ Phỉ so với Văn Địch lớn hơn không ít.
Hai người này có ân oán là bởi vì một bộ phim, lúc trước Chu Phỉ Phỉ vốn cho rằng nhất định có thể lấy được vai chính kia.
Nhưng không nghĩ tới cuối cùng định ra lại là Văn Địch.
Bởi vì việc này nên Chu Phỉ Phỉ vẫn luôn nhìn Văn Địch không vừa mắt.
“Nếu tôi ở ẩn, sao có thể để cô nhìn thấy tôi tuyệt thế phong hoa?” Minh Thù trực tiếp ngồi vào đối diện cô ta.
Chu Phỉ Phỉ: “...”
Ngón tay Chu Phỉ Phỉ kéo lại kính râm, ngữ điệu tràn đầy trào phúng: “Cô cho rằng cô có thể thử vai thành công? Hiện tại có ai không biết việc cô bị phong sát, cô còn dám tới đoàn làm phim, cũng không sợ cuối cùng lại mất mặt.”
“Thế nhưng hot search vẫn là tôi.”
Chu Phỉ Phỉ: “...”
“Những tin tức linh tinh kia của cô cùng diễn xuất đó cũng chỉ là tăng thêm trò cười cho người ta.”
“Cô không có diễn xuất thì đóng phim cái gì a, về nhà làm ruộng được rồi.”
“...”
Chu Phỉ Phỉ lần nữa bại lui.
“Số 12 chuẩn bị.”
Có nhân viên công tác tiến đến gọi.
Chu Phỉ Phỉ lập tức đứng dậy: “Văn Địch, tôi khuyên cô vẫn là về nhà sớm đi, coi như cô có kỹ thuật diễn xuất tốt thì đoàn làm phim cũng không dám dùng cô.”
Minh Thù nhấp môi khẽ cười: “Có lẽ tôi dùng kỹ thuật diễn xuất tốt chinh phục đạo diễn thì sao?”
Chu Phỉ Phỉ nghẹn lại, làm sao lại có người tự khen kỹ thuật diễn xuất của mình tốt như cô ta chứ?
Chu Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng, giẫm lên giày cao gót rời khỏi.
Vị này vừa đi, trong sảnh liền an tĩnh đến dị thường.
Cho dù có người trò chuyện cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.
Minh Thù lấy ra một túi đồ ăn vặt, một bên ăn một bên tuỳ ý quan sát người trong sảnh.
Đến đây chẳng những có tiểu hoa đán đang nổi, tiền bối có tiếng đã lâu, còn có một số khuôn mây lạ lẫm mới.
Hôm nay chỉ là thử vai nhân vật nữ, nhìn từ đội hình nhìn này xem ra bộ này phim này rất thu hút sự chú ý.
Nửa giờ sau.
Chu Phỉ Phỉ có chút đắc ý trở về, đạo diễn đều đối với cô ta rất hài lòng, lần này nhân vật chính khẳng định là cô ta.
Cô ta đắc ý nhìn về phía Minh Thù khiêu khích, người phía sau an tĩnh ăn đồ ăn vặt, ngay cả một ánh mắt cũng lười cho cô ta.
Chu Phỉ Phỉ nhíu mày một cái.
Lại không để ý tới mình! Còn cho mình là Văn Địch nhất hô bách ứng kia sao?
Cô ta quay đầu nhìn thấy cafe trong tay trợ lý, trong lòng hơi động, bưng cà phê đi qua.
Thời điểm tới gần Minh Thù cố ý lệch chân một chút, toàn bộ cafe đều đổ về phía Minh Thù.
Ba ——
Ly cafe rơi xuống mặt đất.
Cả phòng yên tĩnh như chết.
Tầm mắt mọi người dừng lại trên người tiểu cô nương bị cafe tạt vào.
Minh Thù cười tủm tỉm ngồi sát vách, một chút việc cũng không có.
Tiểu cô nương có khả năng bị tạt cho mơ màng.
Ngay tại nơi này, mặc cho cafe nhỏ giọt trên mặt đất, váy trắng trên người cô cũng bị nhiễm đến không thể nhìn.
“Chu Ảnh hậu, coi như cô không quen nhìn vị tiểu cô nương này cũng không cần trực tiếp đi lên tạt cafe chứ, loại chuyện này cứ giao cho trợ lý làm là được rồi, cái này sẽ tổn hại nhiều đến hình tượng Ảnh hậu của cô.”
Chu Phỉ Phỉ sắc mặt từ xanh biến đen: “Là cô đẩy tôi nên tôi mới tạt vào người cô ta.”
Mình rõ ràng là nhắm vào Văn Địch.
Ai biết cô ta lại đột nhiên đẩy mình, liền tạt đến người bên cạnh.
“Há, vậy là cô muốn tạt tôi sao?”
“Tôi chỉ là bị vấp một chút.” Coi như đáy lòng tất cả mọi người đều rõ ràng là chuyện gì xảy ra cũng không thể nói ra ngoài được.
Minh Thù đứng dậy, đưa tay đẩy Chu Phỉ Phỉ một chút.
Chu Phỉ Phỉ mang giày cao gót, bị Minh Thù đẩy như vậy liền lui về sau hai bước, dẫm lên cafe trên đất trực tiếp té xuống.
Thanh âm mông chạm đất kia đám người nghe thôi cũng thấy đau.
“Chị Phỉ Phỉ!”
Trợ lý kinh hô một tiếng, tiến lên đỡ Chu Phỉ Phỉ đứng dậy, Chu Phỉ Phỉ đau đến không chịu được, trên người còn dính cafe liền có cảm giác nhơm nhớp.
“Văn Địch!!”
“Thật xin lỗi, trượt tay.”
Không hề có thành ý.
Trên mặt chính là viết —— tôi chính là cố ý đẩy, làm sao a?
Ngươi có ý định muốn tạt cafe ta, còn không thể để cho ta đẩy ngươi?
Trẫm thế nhưng là nhân vật phản diện!
Không phải ngốc bạch ngọt!
“Chị Phỉ Phỉ, chúng ta đi trước đi.” Trợ lý nhắc nhở Chu Phỉ Phỉ.
Chu Phỉ Phỉ cảm giác được trên người khó chịu, oán hận trừng Minh Thù một chút: “Cô chờ đó cho tôi!”
“Đi thong thả không tiễn, cẩn thận dưới chân, không lại trẹo chân nữa.”
Chu Phỉ Phỉ xém chút bị trượt chân.
Cô quay đầu nhìn tiểu cô nương kia nói: “Xem, tôi báo thù cho cô.”
Tiểu cô nương dở khóc dở cười.
Cô bây giờ còn có thể thử vai sao?
“Cô không có trợ lý sao?” Minh Thù hỏi cô ấy.
Tiểu cô nương ngu ngơ lắc đầu.
Văn... Văn... Văn Địch cùng với cô... Nói chuyện?
“Vì tính trách nhiệm của tôi, cô đi theo tôi đi.”
Tiểu cô nương không nhúc nhích, Minh Thù trực tiếp cầm tay cô ta, hỏi nhân viên công tác vị trí của phòng rửa tay.
Vào toilet, kín đáo đưa cho tiểu cô nương đang mơ màng một chiếc váy mới: “Vào thay đi.”
“A... Từ đâu tới?” Trong tay cô vừa rồi rõ ràng đã cầm một túi đồ ăn vặt, làm sao lại thêm ra một chiếc váy rồi?
“Thời điểm tới đây thuận tiện lấy.”
Tiểu cô nương á khẩu không trả lời được, thời điểm cô tới quả thực nhìn thấy một ít quần áo, thế nhưng là... Hình như đều là đồ hóa trang.
Mà lại thuận...
Vì sao cô ấy có thể nói đến đương nhiên như thế?
Ảnh hậu đều tùy tâm sở dục sao như thế?
Minh Thù nhíu mày thúc giục cô ấy: “Cô lại lề mề thì sẽ không thử vai được.”
Tiểu cô nương chần chờ một chút, cuối cùng đi thay quần áo.
Váy ngắn vừa vặn trên đầu gối một chút, bên hông hơi ôm sát vừa vặn đem đường cong phô ra.
Váy không có hoa văn gì, đơn giản phóng khoáng.
Hai bên bả vai có một đoạn lụa mỏng, khi di chuyển sẽ vô cùng phiêu dật.
Y phục này nhìn thế nào cũng không giống của đoàn làm phim...
Tiểu cô nương nhìn về phía Minh Thù: “Cám ơn cô a, không thì ngày thử vai hôm nay tôi có khả năng xong rồi.”
“... Không phải bởi vì tôi cô mới thành như vậy sao? Cô còn nói lời cảm ơn.” Lại gặp phải một tên cái ngốc bạch ngọt?
“Vậy cũng không thể trách cô.” Tiểu cô nương vô tội cười cười.
“...” Không phản bác được.
Minh Thù tiếp tục đâm tâm: “Coi như cô có thể thử vai cũng không nhất định có thể được chọn a.”
Tiểu cô nương sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên thủy quang yêu kiều, tự động viên mình cố lên: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Đây là ngốc bạch ngọt nhà ai, cứ thả ra như vậy không sợ bị sói tha đi sao.
Minh Thù nhét hai cái đồ ăn vặt rồi rời khỏi toilet.
“Tôi tên Mộc Mộc.” Ngốc bạch ngọt cùng đi theo: “Đầu gỗ mộc.”
Mộc Mộc?
Cha mẹ này lấy tên cũng lấy quá tùy ý đi.
Minh Thù tằng hắng một cái: “Cô hẳn là biết tôi tên gì.”
Ngốc bạch ngọt ậm ừ gật đầu: “Tôi rất thích phim của cô.”
Cô cho là người như cô ấy sẽ rất khó ở chung, không nghĩ tới cô ấy sẽ chủ động nói chuyện với mình.
Còn cho mình một bộ váy mới.