Kim sắc lấp lóe mấy lần.
Trong mắt Thôi Cảnh Dương dần dần mất đi thần thái.
Nhưng cũng không có ngừng thở.
Lần này tốt rồi, đều không cần cô phải giải quyết hậu quả.
Sau đó Minh Thù nghe Thôi Nhị thiếu nói, Thôi Cảnh Dương biến thành người thực vật, đời này đều không thể nào tỉnh lại.
Người cũng đã biến thành dạng này, Thôi Nhị thiếu cũng tích chút đức, tốt bụng đưa người vào bệnh viện.
Chuyện này giải quyết xong, « Thiên Hạ » phát sóng.
Nhiệt độ của Phong Hoa dường như vẫn chưa có giảm xuống, tiếp đến là Thiên Hạ làm đám người lại nhận thức một cái hoàn toàn khác biệt từ Minh Thù.
Quốc sư bên ngoài thanh lãnh cấm dục lại ngầm bày mưu nghĩ kế.
Về phần hoá trang, thời điểm lần đầu trông thấy sẽ cảm giác đây không là một nữ nhân diễn.
[ bạn học tôi nói đây là nữ sinh diễn quốc sư, tôi hoàn toàn không tin a! Rất đẹp trai a! ]
[ là một người đã xem qua nguyên tác tôi có lời khen tới quốc sư, bất quá cái khác e mm mm... ]
[ vì Địch Tử tôi sẽ kêu gọi bạn bè xem! ]
[ hi vọng Địch Tử có thể diễn thêm nhiều vai diễn như vậy, quả thực là rất đẹp trai! ]
[ tôi đã chia tay với bạn trai! Địch Tử tôi muốn gả cho cô! Coi như đi Thái Lan tôi cũng nguyện ý! ]
[ xem như chuyển thể cũng rất khó gặp dạng phim truyền hình như vậy, hi vọng về sau có thể làm thêm ra nhiều bộ hơn nữa. ]
Nhóm anti-fan lần này tương đối yên tĩnh, không biết có phải là đang ấp ủ trong đầu, suy nghĩ nên bôi đen cô như thế nào hay không.
Nhưng theo từng tập được tung ra, nhóm anti-fan mới chuyển động.
Vì để bôi đen cô, những anti-fan này nhìn chằm chằm TV cũng không dám chớp mắt.
Mặc dù cũng không tìm được cái gì đủ lớn để bôi đen.
Nhiều lắm thì mỗi bộ phim cũng chỉ lộ một chút.
[ nữ giả nam trang không biết xẩu hổ! Đừng tưởng rằng cô đẹp trai tôi liền không bôi đen cô, tôi cho cô biết, anti-fan như chúng tôi sẽ không cứ như vậy bị phá tan! ]
[ kỹ thuật diễn xuất không tầm thường a! Nhân phẩm không tốt thì cũng như không!!]
[ các vị, tôi không được rồi, tôi xem phim cả đêm, các người cứ mắng trước, tôi xuống đi ngủ trước. ]
[ Văn Địch cả đời đều đen! Kỹ thuật diễn xuất không mua được chúng ta! ]
Minh Thù không thể nghi ngờ là được anti-fan cùng fan của nguyên tác nhất trí khen ngợi.
Bất quá Cố Tích cũng không có vận may như vậy.
Bởi vì chuyện lúc trước nên phần diễn của cô ta bị cắt không ít.
Đến cuối cùng, bộ phim này càng giống như quốc sư là nhân vật chính.
Nam chính cùng nữ chính đều thành vai phụ.
Dạng chuyển thể này cùng nguyên tác đã vô cùng đột phá quá lớn.
Nhóm fan của nguyên tác náo đến kịch liệt, có một ít không quan trọng, cũng có thật nhiều người tiếp nhận rồi.
Dù sao sau khi tiểu thuyết cải biên, kịch bản khẳng định sẽ khác nhau.
Nhưng có thể không giống vẫn hay như vậy đã không dễ dàng.
Mà Minh Thù cũng nhận được tin tức, Thiên Hạ 2 đã được lên kịch bản.
Nhân vật chính là quốc sư, kịch bản này đã hoàn toàn thoát ly khỏi tiểu thuyết, trở thành kịch bản độc lập.
Bất quá cũng may biên kịch chính là tác giả phần 1, cũng sẽ không tồn tại các tranh chấp khác.
Đoàn làm phim muốn mời cô tiếp tục diễn vai quốc sư.
Dù sao dạng quốc sư như vậy không phải ai cũng có thể diễn được.
Phần 2 không phải cô diễn... Đoán chừng bộ phim cũng xong rồi.
Minh Thù hỏi có thể để Mộc Mộc làm nữ chính không?
Biên kịch kiêm tác giả:????
Mộc Mộc chỉ là một nhân vật nhỏ, làm sao có thể làm nữ chính?
Biên kịch nhức đầu, trả lời Minh Thù cần phải suy nghĩ thật kỹ nên cải biên thế nào.
Mộc Mộc gần đây đang quay bộ lần trước Minh Thù tìm cho cô, lăn lộn với nhân vật nữ ba, hoàn toàn không biết Minh Thù đang mưu đồ cho mình làm nữ chính.
Thôi Nhị thiếu vừa lên đài liền huỷ bỏ lệnh phong sát Minh Thù.
Trò cười!
Đây chính là tiểu bà bà của hắn.
Ai dám phong sát cô ấy?
Chẳng những không thể phong sát, còn phải cung phụng lấy!
Tài nguyên tốt đều cho cô chọn trước.
Công ty giải trí dưới trướng tập đoàn Hằng Phong đều trợn tròn mắt.
Đây cũng không còn là nghệ sĩ của công ty bọn họ.
Tài nguyên tốt còn phải để cô chọn trước?
Đến cùng ai mới là nghệ sĩ ruột a!!
Thôi Nhị thiếu chẳng những cho Minh Thù tài nguyên, còn giúp cô giải quyết Cố gia.
Cố gia suy tàn, nhanh chóng lại quỷ dị.
Người trong vòng đều coi là bởi vì nguyên nhân lúc trước Thôi Cảnh Dương qua lại cùng Cố Tích.
Trên thực tế, Thôi Nhị thiếu chỉ là muốn lấy lòng Minh Thù thôi.
Đương nhiên...
Minh Thù cũng không thèm để ý Cố gia.
Giảng đạo lý trẫm là chuyên nghiệp!
Cố gia suy tàn, chuyện của Cố Tích cũng bại lộ.
Cố Tích vẫn là tiến vào.
-
Nửa năm sau.
Minh Thù quay phim từ nơi khác trở về.
Vừa vào cửa liền bị dải lụa màu cánh hoa đập vào người.
Bên trong dải lụa bay lả tả, Lương Triệt quỳ một chân trước mặt cô.
Hắn ngửa đầu nhìn cô, mở hộp nhỏ trong tay ra.
Trên mặt nhẫn kim cương lấp loé ánh sáng.
“Tiểu Địch, em đồng ý gả cho anh không?
Mẹ Văn mỉm cười nhìn cô.
Mộc Mộc thì hai mắt tràn đầy nước mắt, giống như người bị cầu hôn chính là cô ấy vậy.
Minh Thù hỏi: “Gả cho anh có lợi ích gì?
Lương Triệt nói: “Em nói hướng đông anh liền không đi hướng tây, nhà chúng ta do em làm chủ, tiền anh kiếm được đều là của em, mỗi ngày đều mua đồ ăn vặt cho em.”
Đại khái là nghe thấy được mỗi ngày đều mua đồ ăn vặt cho em, Minh Thù liền vươn tay.
Lương Triệt đầu tiên là sững sờ, sau đó có vẻ kích động đeo nhẫn cho Minh Thù.
Cô đã đáp ứng lời cầu hôn của mình!
Lương Triệt đứng dậy ôm Minh Thù.
“Anh thích em.”
Minh Thù ôm hắn một chút.
“Cứ như vậy mãi a.”
“...”
Minh Thù lại hỏi: “Em đã bay một ngày, có thể ăn cơm không?”
“...”
Cầu hôn a!!
Được rồi.
Dù sao cô vẫn luôn như vậy, xưa nay không biết bầu không khí là...gì.
Mẹ Văn cùng Mộc Mộc đã sớm chuẩn bị đồ ăn ngon.
Hôm nay không chỉ là ngày Lương Triệt cầu hôn cô, còn là sinh nhật của cô.
Leng keng ——
Đám người vừa ngồi xuống, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Đi mở cửa.” Minh Thù chỉ huy Lương Triệt.
“Tôi đi tôi đi...” Mộc Mộc lập tức đứng dậy đi mở cửa: “Thôi... Thôi tổng? Ngài có việc gì?”
Thôi Nhị thiếu mang theo cái bánh kem cực lớn, đằng sau là hai đầu bếp cùng mấy vệ sĩ xách nguyên liệu nấu ăn.
Đồ ăn đưa tới cửa, Minh Thù rất hoan chào hỏi Thôi Nhị thiếu, tốt xấu gì cũng coi như là đồng bọn đã hợp tác qua.
Lương Triệt không quá thân mật nhìn chằm chằm Thôi Nhị thiếu.
Người này gần đây có phải đã xuất hiện hơi nhiều không?
Hắn muốn làm cái gì?
Đào góc tường của mình sao?
Không có cửa đâu!!
Nhưng Thôi Nhị thiếu rõ ràng không phải là hướng đến Minh Thù, đương nhiên lấy lòng Minh Thù cũng là cần phải làm.
Sự chú ý của hắn rõ ràng là trên người Mộc Mộc.
Cơm nước xong xuôi còn chủ động đưa Mộc Mộc về nhà.
Chờ bốn phía an tĩnh lại, Minh Thù nằm trên giường nghỉ ngơi.
Lương Triệt tắm rửa xong, ngồi bên mép giường: “Gần đây có mệt không?”
“Còn tốt, ăn ngon uống ngon liền không mệt.”
Lương Triệt tới gần cô: “Vậy em nhớ anh không?”
“Xin nhờ tiểu ca ca, bình quân mỗi tuần anh đều đến hai lần, sân bay là nhà anh mở a? Anh nói cho em biết có phải anh đã nghỉ làm phóng viên kế thừa gia sản nghìn tỉ hay không?
“Không có, anh chỉ có thể kế thừa em.” Ngón tay Lương Triệt phất qua khuôn mặt Minh Thù, cánh môi rơi trên mặt cô.
“Anh muốn em...”
Lương Triệt hôn lên môi cô.
“Ưm...” Minh Thù rên nhẹ một tiếng, Lương Triệt đè hai tay cô, bàn tay xuyên qua bàn tay cô quấn quýt lấy nhau.
Tất cả kìm nén phảng phất tìm được chỗ giải toả, cuồng phong mưa rào ép cả người Minh Thù nhấn chìm cô.
Minh Thù cảm thấy tối nay có khả năng chạy không thoát, nhận mệnh nhắm mắt lại.
*
【 Hài Hoà Hiệu 】
Tiểu tiên nữ: Hài Hoà Hiệu Hài Hoà Hiệu!
Hòa Hài Hào: Ai kêu ta?
Tiểu tiên nữ: Không có gọi ngươi, ta nói hài hoà văn minh.
Hòa Hài Hào: Ta chính là hài hoà.
Tiểu tiên nữ: Phục hưng tới.
Hòa Hài Hào:... Ta đi trước một bước.