Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1332: Chương 1332: Phản quang mà đi (9)




Văm phòng tổng giám đốc tập đoàn Hằng Phong.

Thôi Cảnh Dương nhìn tài liệu thư ký đưa ra..

Đây đều là toàn bộ cuộc đời của Văn Địch, ngay cả việc không phải con ruột của Cố gia cũng đều ở đây.

Những tài liệu này lúc trước hắn đã nhìn qua.

Bởi vì hắn đang theo đuổi mỹ nhân, mỹ nhân rất ghét người này nên hắn liền thêm chút lửa để nhận được nụ cười của mỹ nhân.

Nhưng là...

Chẳng biết tại sao, ngày đó thấy được cô ấy lại luôn cảm thấy không thích hợp.

“Tổng giám đốc, vị Văn tiểu thư này...” Thư ký muốn nói lại thôi, không biết Thôi Cảnh Dương có tâm tư gì.

Thôi Cảnh Dương đập tư liệu về phía thư ký, trang giấy bay tán loạn, thư ký không dám động đậy chút nào.

“Lần trước tôi để các ngươi phong sát cô ta, vì sao cô ta còn đóng phim được?”

Mồ hôi lạnh của thư ký chảy ròng ròng: “Tổng giám đốc, bộ phim « Phong Hoa » là cô ta đã ký trước đó, tôi đã liên lạc qua đoàn làm phim nhưng đoàn làm phim bên kia nói đạo diễn Hạ không cho đổi người...”

“Tiền không đủ?”

“Không phải, lúc trước Văn Địch tiến vào giới giải trí chính là đạo diễn Hạ nâng đỡ, cô ta có thể nổi tiếng cũng có một nửa công lao của đạo diễn Hạ.”

Thư ký giải thích rõ ràng.

Đạo diễn Hạ...

Thôi Cảnh Dương suy nghĩ lại vị đạo diễn Hạ này một chút, vị đạo diễn này xuất thân hào môn, lúc còn trẻ đã say mê quay phim.

Tại giới giải trí thì vị đạo diễn Hạ này có thể nói là vô cùng độc lập

Văn Địch trước khi làm việc với hắn vẫn là người mới không có chút kinh nghiệm diễn xuất nào liền có thể nổi tiếng như vậy.

Thôi Cảnh Dương biểu lộ hơi không tốt: “Mặc kệ các người dùng biện pháp gì, tôi không muốn thấy cô ta xuất hiện trên màn ảnh!”

Thư ký: “...”

“Nghe thấy chưa?”

Thư ký vội vàng đáp ứng: “Vâng.”

-

Vừa ghi hình xong tại căn cứ truyền hình điện ảnh Phong Hoa, đoàn làm phim vốnà ra ngoài để quay ngoại cảnh.

Ngoại cảnh đều tương đối vất vả, đặc biệt là thời điểm bay tới bay lui.

Trong kịch bản tiên hiệp đều không tránh khỏi việc bay lượn.

Mình Thù rất muốn nói cho đạo diễn biết, trẫm biết bay nha!

Đương nhiên, nếu nói như vậy cô có thể sẽ bị tóm đi giải phẫu.

“Tiểu Địch Tử, chịu đựng một chút, sáng mai quay xong sau đó liền dễ dàng.” Đạo diễn Hạ đau lòng vỗ vỗ bả vai cô, cho cô một lời động viên.

Minh Thù gặm đùi gà: “Lần trước ông cũng nói như vậy.”

Nếu không phải nể mặt đùi gà, trẫm sớm đac trở mặt.

Đạo diễn Hạ xấu hổ: “Đứa nhỏ này, chỉ học được cái mạnh miệng.”

Tại thời điểm Minh Thù chuẩn bị mở miêng, đạo diễn Hạ nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Tôi nói sơ với cô qua phân cảnh ngày mai, cô phải nhảy từ nơi đó xuống, cô đừng sợ, phía dưới có phòng hộ...”

Minh Thù ừ một tiếng, không quá để ở trong lòng.

Cảnh diễn này là nữ chính đoạn tuyệt quan hệ cùng nam chính, được cho là tương đối quan trọng.

“Được rồi, cô về nghỉ ngơi trước đi.”

“Được rồi đạo diễn.”

Minh Thù sớm đã muốn đi, nhưng là đạo diễn Hạ không cho.

Minh Thù lấy xe máy điện của nhân viên công tác xuống núi.

Bị cướp, nhân viên công tác có chút im lặng.

Hiện tại bọn họ cũng quen thuộc với vị Ảnh hậu này, như thế mới tươi mát thoát tục.

Bên người cô không có người trợ lý coi như xong đi, ngay cả xe cũng đều không có.

Cả ngày ôm đồ ăn vặt độc lai độc vãng.

Có nghệ sĩ nào dám ăn giống cô như thế, không sợ béo lên sao?!

Những lời đồn trên mạng kia cùng trải qua khoảng thời gian ở chung này, bọn họ cảm thấy kia chính là nói bậy...

Một Ảnh hậu vừa nhìn thấy đồ ăn liền không chịu đi, làm sao có thời gian leo lên giường người khác làm tiểu tam.

Nếu quả thật là như thế, vậy khẳng định là người khác lấy đồ ăn dụ dỗ...

Trở lại khách sạn dưới núi, Minh Thù nghỉ ngơi trước một trận sau đó mới rửa mặt xuống dưới ăn cái gì.

Nơi này cũng là địa điểm tương đối lôi cuốn để quay phim, trong quán ăn còn những đoàn làm phim khác.

Minh Thù không che lại tí nào, cứ như vậy đi ngang qua.

“Kia là Văn Địch a?”

“Cô ta...

“Trên mạng có nhiều tin xấu như vậy...”

Đương nhiên cũng có một vài du khách là fan cuồng.

-

“Tiểu ca ca.”

Minh Thù đứng bên mép bàn mỉm cười nhìn nam nhân ngồi trong nơi hẻo lánh.

Lương Triệt: “...”

“Có thể ngồi không?”

Minh Thù mặc dù đang hỏi nhưng người đã ngồi xuống, mà lại ngồi bên cạnh hắn.

Lương Triệt: “...”

Lương Triệt để sách trong tay xuống: “Tại sao cô lại ở chỗ này?”

Lần trước sau khi cô đột nhiên rời đi, bọn họ cũng chưa từng gặp mặt lại.

Sau đó liền nghe nói đoàn làm phim Phong Hoa đi quay ngoại cảnh.

“A, tôi còn tưởng rằng là anh theo chân tôi đến đây chứ.”

Lương Triệt: “...”

Mặc dù không phải theo chân cô đến, nhưng hắn nghe nói Phong Hoa quay ngoại cảnh ở đây nên cùng người trong phòng làm việc trao đổi nhiệm vụ mới tới đây được.

Đương nhiên Lương Triệt sẽ không nói cho Minh Thù biết.

“Chẳng lẽ tôi đã hết thời rồi, ngay cả một chó săn cũng không muốn chụp tôi sao?”

Nói xong Minh Thù lấy điện thoại ra nhìn một cái weibo hôm qua cô phát, bình luận phía trên vừa phát ra tựa hồ đang an ủi cô.

“Còn chưa có hết thời nha.”

“...” Ngày nào cô cũng lên hot search, có nơi nào đã hết thời?

Anti-fan của cô thật là xui xẻo.

Minh Thù để điện thoại xuống, nhìn Lương Triệt một chút: “A, chó săn như các người thật không có mắt nhìn.”

Lương Triệt trầm mặc.

Hắn hình như không có chọc giận cô a!

“Tiên sinh, bò bít tết của ngài.” Người phục vụ đem đồ ăn lên.

Thấy Minh Thù ngồi ở chỗ này hơi có chút kinh ngạc, cô ta đương nhiên biết đây là ai...

Chỉ là, vừa rồi không phải cô ấy ngồi bên kia sao?

Người phục vụ nhìn về phía Lương Triệt bên cạnh, con ngươi không khỏi sáng lên, nam nhân này thật là đẹp trai, cũng là minh tinh sao?

Hình như không có gì ấn tượng...

Người phục vụ vội vàng chặn lại suy nghĩ đang bay loạn: “Văn tiểu thư còn cần gì sao?”

Minh Thù nhìn về phía Lương Triệt: “Tiểu ca ca, mời khách chứ?”

Trong con ngươi của nữ sinh phảng phất mang theo một chút ánh sáng, thời điểm nhìn qua làm cho người ta muốn đắm chìm vào trong đó.

Lương Triệt xém chút bị nước bọt sặc chết.

Hắn hơi bối rối dời ánh mắt: “Cô muốn ăn gì thì chọn đi.”

Minh Thù mặt mày hớn hở nói với người phục vụ: “Giống anh ấy!”

“Được.”

Người phục vụ rời đi, Minh Thù chống cằm nhìn hắn, Lương Triệt đối mặt với bò bít tết, tay cầm dao hơi nắm chặt lại buông ra, cuối cùng đẩy tới.

“Cô ăn trước đi.”

“Tiểu ca ca anh thật tốt.” Minh Thù không khách khí.

“...”

Lương Triệt nhìn về phía đại sảnh, có không ít người đang nhìn về bên này.

Hắn đứng dậy: “Tôi đi rửa tay.”

“Ồ.” Minh Thù nhường đường cho hắn.

Lương Triệt đi toilet về, tại lúc đối diện cùng Minh Thù hơi dao động một lát, hạ giọng nói: “Cô ngồi bên trong.”

“Vì sao?” Minh Thù một bên cắt bò bít tết một bên hỏi.

“Tôi thích ngồi bên ngoài.” Lương Triệt thản nhiên nói: “Không thì tôi ngồi đối diện...”

Minh Thù lập tức chuyển vào bên trong.

Lương Triệt cảm thấy mình có chút quá phận, nhưng đáy lòng của hắn lại dâng lên một chút rung động.

Vị trí Lương Triệt chọn vốn chính là góc chết, Minh Thù ngồi bên trong liền cản được ánh mắt bên ngoài.

“Cô vẫn chưa tìm được trợ lý?”

Lương Triệt nhớ tới việc cô vẫn một thân một mình, nhịn không được hỏi một câu.

“Tìm người trông coi mình làm gì, không tìm.”

Trợ lý tại vị diện này chính là chướng ngại tương thân tương ái lớn nhất của cô cùng đồ ăn vặt!

“Một mình cô...”

Lương Triệt nói nhỏ, phía sau không có nói tiếp.

Hắn đã hỏi rất nhiều...

“Một mình cái gì?”

“Không có gì.”

Lương Triệt cúi đầu cắt bò bít tết, đao cùng đĩa va chạm phát ra thanh âm rất nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.