“Điện chủ thay thế, hôm nay chúng ta...”
Cửu U tát mội cái lên người ma pháp sư hắc ám kia: “Đã nói mấy lần, đừng gọi ta là điện chủ thay thế!”
Ai là điện chủ thay thế!
Hắn mới là điện chủ của thần điện Hắc Ám!
Tức chết hắn!
Ma pháp sư hắc ám co rúm người lại, nhắm mắt nói: “Điện chủ trở về sẽ đánh ngài.”
Biểu lộ của Cửu U giống như dừng lại.
Thật lâu, Cửu U nghiến răng nghiến lợi thầm hận: “Không phải cô ta chỉ là lợi hại hơn một chút sao? Các ngươi làm sao lại sợ cô ta như thế? Thời điểm lúc trước ta mang các ngươi đánh khắp thiên hạ, không biết cô ta còn đang ở đâu!”
Ma pháp sư hắc ám:“...”
Đợi điện chủ trở về, ngài đừng chạy a!
Cửu U phát tiết xong, phất tay áo một cái: “Ngươi mới vừa nói cái gì?”
Ma pháp sư hắc ám vội vàng nói: “Hôm nay chúng ta nhìn thấy Khúc Thanh Ca.”
Cửu U khẽ híp mắt lại: “Ở đâu?”
Ma pháp sư hắc ám vội vàng nói địa chỉ cho Cửu U.
Cửu U lập tức đi ra ngoài.
“Thay thế.... điện chủ Cửu U, ngài không thể ra ngoài a, điện chủ nói mỗi ngày ngài phải hoàn thành một trăm cái chống đẩy, hôm nay ngày còn chưa làm đâu!”
“Nếu ngươi dám nói cho cô ta biết, ngươi chết chắc!” Cửu U quay đầu uy hiếp.
“...” Điện chủ muốn ngài rèn luyện tốt thân thể a! Điện chủ thay thế ngài mau trở về a!!
-
Thành Kim Thuỷ.
Bây giờ ma pháp sư hắc ám cũng giống như các ma pháp sư khác, có thể sinh sống ở bất cứ đâu trên thành trì.
Đương nhiên nếu có người trái với nội quy liền sẽ nhận sự trừng phạt nghiêm khắc.
Đại đa số các ma pháp sư hắc ám đều không dám làm loạn, Minh Thù đã hạ lệnh cho bọn hắn, ai dám làm loạn liền đi lau chùi thần điện Hắc Ám một trăm năm.
Thế giới bên ngoài rực rỡ nhiều màu như thế, ai muốn ở thần điệm Hắc Ám lau chùi một trăm năm a.
Đột nhiên có nhiều ma pháp sư hắc ám nhiều như vậy, ngay từ đầu mọi người cũng có chút sợ hãi.
Nhưng dần dần bọn họ phát hiện ma pháp sư hắc ám kỳ thật cũng không có đáng sợ như vậy.
Bọn hắn cũng là người.
Sẽ bị thương, sẽ chảy máu, sẽ khổ sở.
Trước kia bọn họ nghĩ ma pháp sư hắc ám rất đáng sợ, thế nhưng bọn họ đã quên, thời điểm bọn hắn sinh ra cũng giống như bọn họ.
Ma pháp sư hắc ám quả thực đáng sợ, nhưng cũng không phải tất cả ma pháp hắc ám đều đáng sợ như vậy.
Cửu U đứng trên đầu đường, có chút mờ mịt nhìn đám người tới lui.
Thời điểm hắn bị phát hiện là ma pháp sư hắc ám, bị tộc nhân trục xuất khỏi gia tộc, người đời phỉ nhổ căm ghét.
Chỉ bởi vì hắn là ma pháp sư hắc ám.
Hắn dựa vào sự cố gắng của mình trở thành một ma pháp sư hắc ám thật lợi hại.
Mọi người e ngại hắn.
Nhưng càng căm hận hắn.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới có một ngày mình có thể nhìn thấy một màn như thế.
Ma pháp sư hắc ám quang minh chính đại sinh sống ở nơi này.
Được mọi ngươi tiếp nhận.
Mà hết thảy công lao này đều là của nữ nhân kia, là cô đổi mới mọi thử.
“Khúc Thanh Ca ngươi dừng lại!”
Cửu U quét mắt đến thân ảnh quen thuộc, lập tức hất ra suy nghĩ ra đuổi tới.
Khúc Thanh bên kia Ca giật mình, ôm chặt tiểu tinh linh chạy vào trong đám người.
Trước đó có tên biến thái đuổi theo hắn.
Hiện tại lại có tên biến thái đuổi theo Thiên Diệp của hắn.
Luông thể bỏ qua cho hắn sao!
Cửu U ngăn Khúc Thanh Ca lại trong một ngõ nhỏ.
Khúc Thanh Ca thở không ra hơi:: “Cửu U ngươi có thể dừng lại hay không, không thể bỏ qua cho ta cùng Thiên Diệp sao.”
Cửu U mặt không đỏ hơi thở không gấp, quả nhiên là tư thái của điện chủ: Ngươi đem tiểu tinh linh kia...”
“Không có cửa đâu!” Khúc Thanh Ca nổi giận:“ Cho dù chết ta cũng sẽ không đưa Thiên Diệp cho ngươi!”
Cửu U: “...”
Khúc Thanh Ca vẫn tức giận đến không được: “Rốt cuộc là ngươi coi trọng Thiên Diệp chỗ nào? Trên thế giới nhiều tinh linh như vậy, ngươi đổi một con khác không được sao.”
“Không được!” Cửu U hừ lạnh một tiếng, hắn đột nhiên kịp phản ứng: “Ngươi cho rằng ta muốn làm gì với cô ta?”
Khúc Thanh Ca giống như một phụ nam nhà lành sắp bị xâm phạm, cảnh giác mười phần: “Chẳng lẽ ngươi không phải coi trọng Thiên Diệp sao?”
“Phi!” Cửu U lập tức không còn hình tượng của điện chủ: “Ta nhìn trúng cô ta? Nói đùa cái gì, ta mới không thích loại tiểu tinh linh bóp một chút liền có thể bóp chết này.”
Khúc Thanh Ca ngờ vực: “Không thích Thiên Diệp, cả ngày đuổi theo ta làm gì?”
Có bệnh sao?
Cửu U tằng hắng một cái: “Ta không thích nợ ơn người khác.”
Khúc Thanh Ca: “???” Ân tình gì?
“Ta chỉ muốn hỏi một chút cô ta thích gì rồi đưa cho cô ta để trả ân tình này, ngươi cả ngày ôm cô ta chạy, ta không đuổi theo ngươi thì làm gì?”
Khúc Thanh Ca có chút mơ màng.
“Trước kia ngươi dọa khóc cô ấy nhiều lần.” Đây là ân tình ngươi muốn trả sao?
“Ta chỉ nói chuyện cùng cô ta... Ai biết cô ta sẽ khóc.” Cửu U phiền muộn, điều này tại hắn sao? Dung mạo của hân rất dọa người sao?
Ngẫm lại trước đó hắn doạ Liên Tuế đến chạy lên cây...
Cửu U trầm mặc.
Hắn quả thật có chút dọa người, đặc biệt là tinh linh nhát gan.
Cho nên hắn liền không thích cái giống loài này.
Hẳn là bên trong càng yếu ớt.
“Không phải.” Khúc Thanh Ca nói: “Ngươi nợ ân tình của Thiên Diệp lúc nào?”
Cửu U nhăn nhó một chút: “Trước đó có một lần ta bị Quân Thường đánh, cô ta trị liệu cho ta.”
Trong thế giới của hắn chỉ làm bạn cùng hắc ám.
Không ai sẽ duỗi tay ra trợ thủ hắn, bọn hắn đều hận không thể làm ma pháp sư hắc ám chết hết.
Mà tinh linh lại càng không cần phải nói.
Nhưng ngày đó hắn bởi vì tiện miệng nên khiêu khích Minh Thù vài câu, kết quả tự nhiên là không cần nhiều lời, thua thảm liệt.
Hắn nằm trên mặt đất, kỳ thật cũng không đau nhiều, chỉ là không muốn động.
Tiểu tinh linh kia lại cho là hắn sắp chết.
Dùng ma pháp trị liệu cho hắn, còn hơi nhỏ giọng nói hắn không nên chết.
Không nên chết...
Cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ có một con tinh linh nói với hắn như vậy
Có lẽ có người cả đời này cũng sẽ không thể nghiệm được loại cảm giác này.
Khi tất cả mọi người chán ghét vứt bỏ, lại có một người vươn tay với ngươi, phảng phất xuyên phá mây đen chiếu xạ đến đáy lòng.
Khúc Thanh Ca lấy Thiên Diệp ra: “Hắn nói là sự thật?”
Thiên Diệp sợ hãi gật đầu, nếu cô biết hắn đáng sợ như vậy sẽ không cứu hắn.
Khúc Thanh Ca cảm thấy cái này là hiểu lầm lớn.
“Sao ngươi không nói sớm!” Nói sớm hắn cần phải trốn tránh như vật sao?
“Sao ta biết ngươi chạy cái gì?” Cửu U cũng rất giận.
Mỗi lần nhìn thấy hắn liền chạy.
Khiến cho hắn giống như muốn làm bậy gì với hắn vậy.
Khúc Thanh Ca: “...”
Ngươi không doạ Thiên Diệp khóc, ta sẽ chạy sao?
“Ngươi thích gì? Ta chưa từng nợ ơn người khác!” Cửu U nhìn Thiên Diệp, “Ngươi nói nhanh một chút.”
“...” Thiên Diệp rưng rưng nước mắt.
Khúc Thanh Ca giật giật khóe miệng một cái.
Thái độ này của ngươi không dọa khóc Thiên Diệp mới kỳ quái.
“Cái kia...” Khúc Thanh Ca thay Thiên Diệp nói: “Ngươi coi như Thiên Diệp chưa từng cứu ngươi đi.” Ngươi đừng có lại hù dọa cô ấy là được rồi!
“Vậy không được!” Cửu U nghĩa chính ngôn từ: “Ta là người có ơn tất báo!”
Khúc Thanh Ca: “...”
“Mau nói ngươi muốn cái gì!” Nũng nịu chính là phiền phức.
“Oa...” Thiên Diệp sợ quá trực tiếp khóc oà lên.
“Ngươi khóc cái gì, ta hỏi ngươi... Khúc Thanh Ca ngươi chạy cái gì!”
“Ngươi đừng có đuổi theo ta, Thiên Diệp không muốn ngươi báo đáp!!”
“Vậy không được! Ngươi đứng lại đó cho ta!”
“Ngươi đừng đuổi!”
“Ngươi đừng chạy!”
Ánh sáng không chiếu không tới một nơi, chính là nơi ta trở về. —— Cửu U
***Thật sự là nể Cửu U thật luôn ???????? Cửu U cứ về đây ta lo aaa!!!***
Vi diện thứ 40 hoàn tất.
( các bạn đọc có muốn tớ bỏ “a” đi không, góp ý tí nhé.)