“Bác sĩ Diệp, vừa mới nhận một bệnh nhân, bác sĩ Mộc không ở...”
Y tá ngăn người đàn ông đang rời đi, thở hổn hển nói.
Người đàn ông không chút suy nghĩ trực tiếp xoay người quay trở về, lạnh lùng hỏi: “Tình hình thế nào?”
Y tá vừa nói tình hình bệnh nhân vừa chạy đuổi theo hắn.
Đợi người đàn ông đi ra đã là đêm khuya, trên hành lang chỉ còn người nhà đang lo lắng chờ đợi.
“Bác sĩ, con trai ta sao rồi?”
Người đàn ông gỡ khẩu trang xuống lộ ra khuôn mặt mệt mỏi, nhưng không mất đi vẻ anh tuấn: “Đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.”
Các thành viên trong gia đình vui mừng ôm lấy nhau.
Người đàn ông xoay người rời khỏi.
Hắn trở lại phòng làm việc, ngồi ghế trên sờ sờ chân mày.
Hắn kéo ngăn tủ lấy một khung ảnh từ bên trong ra.
Trên tấm ảnh là một khuôn mặt thiếu nữ đang tươi cười như hoa, phía sau là pháo hoa đang nở rộ.
Đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt của cô gái.
Đôi bàn tay ở trên bàn mổ vững như núi.
Nhưng lúc này lại không khống chế được mà run rẩy.
“Reng reng reng...”
Diệp Tây Phong đặt khung ảnh về chỗ cũ, nhận điện thoại.
“Ba?”
“Chưa tan làm?”
“Vâng. Vừa có bệnh nhân.”
“Ngày mai về nhà một chuyến.” Ông Diệp nói xong liền cúp điện thoại.
Diệp Tây Phong biết ông Diệp gọi hắn về làm gì, không ngoài việc khác chính là xem mặt.
Diệp Tây Phong nhìn bóng đêm mờ mịt bên ngoài cửa sổ.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Trong lòng hắn đâu còn chỗ nào chứa chấp người khác.
Ngày thứ hai, Diệp Tây Phong vẫn là xin nghỉ, về nhà một chuyến.
Trong nhà có người là một cô gái đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách, hơi cúi đầu có chút rụt rè ngượng ngùng.
“Ba.” Diệp Tây Phong gọi một tiếng.
Ba Diệp không nhìn hắn nói: “Đây là con gái bạn của ta, được điều đến bệnh viện các con thực tập, con chiếu cố cô bé một chút.”
Diệp Tây Phong âm thầm thở phào.
Không phải là xem mặt.
“Được.” Diệp Tây Phong gật đầu.
Cô gái kia ngẩng đầu nhìn hắn một cái rất nhanh, lại kinh ngạc gục đầu xuống nhẹ nhàng lên tiếng: “Làm phiền anh Diệp, Diệp tiên sinh rồi.”
“Không sao, ba cô và ba tôi là bạn cũ, về sau cô cứ coi như nơi này là nhà của mình, cũng đừng ra bên ngoài tìm phòng ở, cứ ở lại chỗ này đi.”
“Vậy quá làm phiền rồi, không cần đâu ạ.” Cô gái lắc đầu từ chối, kiên trì muốn tự mình tìm chỗ ở.
Ông Diệp không có biện pháp, chỉ có thể sắp xếp Diệp Tây Phong đưa cô gái đi tìm phòng ở, miễn bị người khác bắt nạt.
Diệp Tây Phong nghỉ ngơi một ngày, đúng lúc có thời gian.
Cô gái này không phải là người bản địa nhưng trong nhà hẳn là giàu có, Diệp Tây Phong tìm cho cô một tiểu khu có hoàn cảnh và bảo vệ đều tương đối tốt.
Đồ đạc của cô không nhiều lắm, chỉ một rương hành lý.
Nhưng chỗ này không thể ở, bên trong nhà không có gì cả.
Cuối cùng Diệp Tây Phong đành cùng cô đi mua vật dụng hàng ngày.
Diệp Tây Phong cũng chỉ đẩy xe mua sắm đi theo phía sau, cô gái đó tự mình chọn thứ mình muốn.
Có lẽ là vì xấu hổ, ngoại trừ lúc cần thiết hầu như đều không nói chuyện với hắn.
Diệp Tây Phong có chút thất thần, đợi lúc phục hồi tinh thần tất cả bốn phía đều là đồ ăn vặt, cô gái đó đang không ngừng ném đồ ăn vặt vào giỏ hàng.
Diệp Tây Phong có chút khó hiểu nhìn cô.
Cô gái đó có lẽ là nhận thấy được ánh mắt của hắn, ngượng ngùng nhìn sang: “Là... là tôi mua nhiều quá, hù dọa Diệp tiên sinh sao?”
Diệp Tây Phong lấy lại tinh thần: “Không có.”
So với cái hắn từng nhìn thấy còn khoa trương hơn.
Cô nhóc kia, hận không thể đều đem hết đồ ăn vặt về nhà.
Cô gái như là thở phào lại lặng lẽ thả hai túi vào trong, sau đó rời khỏi khu đồ ăn vặt.
Lúc tiễn cô gái trở về, Diệp Tây Phong như ma xui quỷ khiến hỏi tên cô.
“Mục Hi.”
Diệp Tây Phong sửng sốt một chút.
Mục Hi...
Giản Hề...
Diệp Tây Phong nhớ bản thân lần cuối gặp cô, chính là thời khắc bước vào năm Thiên Hi kia.
Năm Thiên Hi tiếng chuông vang lên, bắn pháo hoa lên không trung.
Mà đó cũng là lần cuối hắn nhìn thấy cô.
Ngày giỗ của cô...
Chính là ngày đầu tiên của năm Thiên Hi.
Tuyết rơi lạnh như băng, Diệp Tây Phong đưa tay ra hoa tuyết rơi ở giữa bàn tay rồi biến mất.
Giống như cô vậy.
Rõ ràng lúc đó hắn cách cô gần như vậy...
Chỉ cần vươn tay thì có thể chạm được cô.
Nhưng hắn chạm được chỉ hoa trong gương, trăng trong nước (*).
Không thấy cô nữa.
Diệp Tây Phong ngửa đầu nhìn tuyết rơi lả chả, thì thào một tiếng: “Hề Hề, lại bước sang năm mới rồi.”
Diệp Tây Phong khép chặt áo khoác, chậm rãi đi trong trời tuyết lớn.
-
Ở bệnh viện có một nhóm thực tập sinh mới tới.
Trong nhóm thực tập sinh, có một cô gái đặc biệt nhận được sự quan tâm.
Cô gái rất lanh lợi, nói chuyện nhẹ nhàng, cư xử với mọi người rất lễ phép ai gặp ai cũng thích.
Còn đặc biệt thích ăn đồ ăn vặt, trên người luôn là mang theo kẹo lúc nói chuyện đều mang mùi thơm của kẹo.
Đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là bác sĩ Diệp đẹp trai, nhiều tiền của bọn họ vô cùng chiếu cố cô y tá này.
Nhưng đây là một tin tức lớn của bệnh viện bọn họ.
Lẽ nào bác sĩ Diệp cấm dục nhiều năm giờ nghĩ thông rồi, muốn tìm một người bạn gái?
Đối với mấy chuyện này Diệp Tây Phong vẫn làm như mắt điếc tai ngơ, chỉ làm tốt việc ông Diệp giao cho hắn.
Hắn đối với Mục Hi một chút ý niệm cũng không có.
Có điều thỉnh thoảng Mục Hi bày ra một nét mặt, Diệp Tây Phong luôn có chút thất thần, đồng thời có chút tham lam muốn nhìn hình bóng đó từ trên người cô nhiều hơn một chút.
“Diệp tiên sinh... Tôi có chỗ nào không đúng sao?”
Mục Hi luôn rụt rè hỏi hắn.
Mỗi lần vào lúc này, hắn sẽ thanh tỉnh.
Giản Hề sẽ không nói chuyện như vậy với hắn.
Sắp hết một năm nữa.
Cả người Diệp Tây Phong đều giống như khoác lên một lớp băng, ai cũng không thể tới gần.
Người của bệnh viện đều biết, lúc bước sang năm mới trăm ngàn lần không nên chọc giận hắn.
Ngày nghỉ lễ bệnh viện hầu như không có thể nào nghỉ ngơi, nhưng Diệp Tây Phong luôn vào thời gian này xin nghỉ cho dù bệnh viện có chuyện lớn, hắn cũng sẽ không xuất hiện.
Điện thoại hắn tắt máy, ai cũng không biết hắn ở đâu.
“Diệp tiên sinh ở đâu ạ? Anh ấy không cùng... về ăn cơm sao?”
Ông Diệp lắc đầu, thở dài một hơi.
Mục Hi thấy biểu cảm của ông Diệp không đúng, cũng không dám hỏi.
Vì Mục Hi là thực tập, mùng một đầu năm cô có thời gian, hỏi ông Diệp đến mộ viên trên núi Bạch Vân đi như thế nào.
Ba Diệp khó hiểu nhìn cô: “Cô hỏi cái này làm gì.”
“Không có gì...” Mục Hi mơ hồ.
Ba Diệp cho là cô nghe được người ta nói cái gì, suy nghĩ một chút liền nói cho cô biết đi như thế nào, cuối cùng thở dài đi ra hút thuốc.
Mục Hi nhức đầu.
Cô dựa theo lời ông Diệp nói tìm được mộ viên núi Bạch Vân.
Mộ viên núi Bạch Vân là một ngọn núi thật.
Mục Hi từ chân núi đi lên.
Nhìn thấy người đứng trước một ngôi mộ, Mục Hi hơi kinh ngạc.
Bây giờ cô nhớ lại ánh mắt kia của ông Diệp, sắc mặt Mục Hi hơi đỏ, Diệp tiên sinh sẽ không phải cho rằng cô tới tìm Diệp tiên sinh chứ?
Người đàn ông đứng yên trước mộ bia, vẻ mặt trang nghiêm mang theo vài phần ôn hòa.
Vẻ mặt kia Mục Hi trước giờ chưa từng thấy qua.
Mục Hi thả nhẹ bước đi, đi tới bên người Diệp Tây Phong, cô nhìn người phía trên bia mộ lấy tay che miệng khẽ hô một tiếng.
Diệp Tây Phong cau mày nhìn qua.
Giữa hai lông mày lập tức lộ vẻ không vui: “Cô tới đây làm gì?”
Mục Hi giống như bị Diệp Tây Phong hù dọa, lui về phía sau một bước hoa trong tay rơi xuống đất.
Diệp Tây Phong nhìn hoa ánh mắt hơi thu lại, hắn nhấp môi dưới, Mục Hi không phải người nơi khác sao? Ở chỗ này cô có người quen?
Ý niệm trong đầu Diệp Tây Phong vòng vo một hồi, liền thu lại.
Hắn không muốn nói chuyện.
Cũng không muốn bị người khác quấy rầy.
Hắn quay đầu tiếp tục nhìn bia mộ, hy vọng Mục Hi hiểu chuyện tự rời đi.
Mục Hi cẩn thận nhặt hoa rơi trên mặt đất lên, tiến lên đặt trước bia mộ đã chất đầy hoa tươi.
Cô gái cẩn thận chậm rãi lên tiếng: “Diệp tiên sinh cũng quen biết chị Giản Hề sao?”
Trong đầu Diệp Tây Phong nổ tung một cái.