Minh Thù một lần nữa tìm người sửa chữa đạo quán, đạo quán không tính là lớn nhưng việc này không phải người bình thường có thể làm, dùng tiền cũng dùng như nước chảy.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, có đạo sĩ lên núi.”
Tiểu quỷ từ bên ngoài bay vào, gân họng kêu to.
“Lên thì lên chứ sao.” Chuyện trong cổ mộ đều đã qua lâu như vậy mới có đạo sĩ tìm tới cửa, cô cũng thật bất ngờ.
“Lên đâu?” Công nhân phía sau không nhìn thấy tiểu quỷ nên cho là Minh Thù nói chuyện với hắn, ngờ vực hỏi một tiếng.
“Không có gì.” Minh Thù đứng dậy đi ra ngoài.
Các công nhân đối mặt vài lần.
Người cố chủ này vẫn luôn là lạ, thỉnh thoảng liền thích lẩm bẩm, nếu không phải nơi này là đạo quán thì bọn hắn cũng có chút sợ
Tiểu quỷ đi theo Minh Thù, bất quá bọn hắn không dám ra ngoài, bên ngoài đều là đạo sĩ.
Thời điểm Minh Thù ra khỏi đạo quán liền gặp các đạo sĩ vừa vặn đến bên ngoài đạo quán.
Dẫn đầu là Tu Luân đã gặp qua trước kia, các đạo sĩ còn lại cô cũng không biết, đại bộ phận đều đã có tuổi.
Minh Thù nâng lên nụ cười tiêu chuẩn cùng bọn hắn chào hỏi: “Khách hiếm thấy nha, các ngươi đã tìm được chứng cứ tới bắt ta?”
“Tầm Y, chúng ta tới tìm ngươi không phải là chuyện kia.” Tu Luân nói: “Chuyện kia chúng ta đã đã điều tra xong, không liên quan gì đến ngươi.”
“Thật đáng tiếc.” Lại không được cõng nồi.
Tu Luân: “??”
Đáng tiếc cái gì?
“Vậy các ngươi tới tìm ta làm gì?”
Tu Luân nhìn người bên cạnh một chút, trầm giọng nói: “Thanh kiếm lần trước ngươi dùng trong cổ mộ có phải là lấy được từ trong cổ mộ hay không?”
Minh Thù nhíu mày: “Không phải.”
Vốn chính là không phải lấy ra từ trong cổ nên nên cô không có nói láo.
Tu Luân nhíu mày, cũng không tin Minh Thù nói.
Hắn nói: “Tầm Y, đồ vật lấy từ trong cổ mộ ra rất quan trọng, hi vọng ngươi có thể đem thanh kiếm kia giao cho chúng ta.”
“Ngươi nói ta giao ta liền giao?” Trẫm không sĩ diện a!
Mà cái này là đồ vật của tiểu yêu tinh, sao có thể giao cho các ngươi.
Tu Luân: “Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng giao cho chúng ta?”
Minh Thù: “Có phải các ngươi đã quên một chuyện hay không?”
Tu Luân mang theo sự nghi hoặc, hắn đã quên chuyện gì?
“Ta ở trong đạo môn chính là người cặn bả, bại hoại... Bây giờ các ngươi lại đến tìm ta muốn ta đem đồ vật giao cho các ngươi, hôm nay các ngươi quên không uống thuốc sao?”
“Việc này liên quan đến toàn bộ đạo môn, thậm chí toàn bộ giới huyền học...”
Minh Thù đưa tay: “Ngươi đừng cùng ta nói những cái đó, giới huyền học, đạo môn thì có quan hệ gì với ta? Ta chính là một tà đạo, là tên bại hoại cặn bã, chuyện cứu vớt thế giới không liên quan tới tà đạo như ta.”
Tu Luân: “...” Đây là lí do của cô sao!
Đám đạo sĩ phía sau nhịn không được quát một tiếng: “Tầm Y ngươi không nên ép chúng ta đánh ngươi!”
Minh Thù vừa nói vừa cười: “Ai nha, các ngươi thích đánh liền cứ đánh.”
Các đạo sĩ: “...”
Thái độ này của Minh Thù như lợn chết không sợ bỏng nước sôi làm tâm tình các đạo sĩ bùng nổ.
“Bắt cô ta lại, ta không tin không tìm được kiếm.”
Đề nghị này được các đạo sĩ còn lại tán thành, cô là tà đạo, bọn hắn bắt cô cũng coi như là vì giới huyền học trừ hại.
Tu Luân cản bọn họ lại: “Lần này chúng ta đến đây không phải gây phiền toái.”
“Thế nhưng thái độ này của cô ta cũng không có khả năng giao kiếm cho chúng ta, không lấy được kiếm sẽ không tìm được thứ kia.”
Minh Thù trắng trợn nghe thấy đoạn đối thoại của bọn hắn.
Bọn hắn muốn dùng thanh kiếm kia tìm tới... Nói đến, tiểu yêu tinh tên gì nhỉ?
Người của mấy ngàn năm trước, có lẽ là người của giới huyền học cũng không thể nào là tìm hắn uống trà, nhất định là vì tiêu diệt hắn.
Cũng thật đáng thương.
Thật vất vả mới ra được, còn bị người ta đuổi giết.
Bất quá Minh Thù rất nhanh liền không còn tâm tình thương tiếc cho tiểu yêu tinh, cô bị người ta vây công.
“Tầm Y! Thức thời liền giao thanh kiếm kia ra!”
“Chúng ta có thể cho ngươi một con đường sống!”
Tu Luân không ngăn các đạo sĩ này lại, bọn hắn vây quanh Minh Thù, một người một câu bắt đầu hô lên.
“Ta sẽ không giao, các ngươi đánh ta đi!”
“Đây là ngươi tự tìm chết!”
“Hừm, tới đi!”
Minh Thù làm ra tư thế nghênh chiến.
Các đạo sĩ liếc nhau, đồng thời động thủ.
-
Ngoài cổng đạo quán có đánh nhau, công nhân bên trong nghe thấy động tĩnh liền ra ngoài.
Bất quá thời điểm bọn hắn đến chỉ thấy các đạo sĩ nằm trên mặt đất, có lẽ đã kết thúc.
Cố chủ của bọn hắn ngồi ngồi dưới đất thở dài gặm màn thầu...
Hình tượng này làm sao có chút không đúng?
“Tầm Y tiểu thư, cái này...”
“Các người đến rất đúng lúc.” Minh Thù nhìn bọn hắn: “Đem mấy người này ném xuống núi đi.”
Các công nhân: “...”
Nếu không phải người trên mặt đất còn đang động đậy, bọn hắn cũng hoài nghi là cô để bọn hắn vứt xác.
Mấy ngày kế tiếp đều không ngừng có người tới cửa tìm Minh Thù.
Mục đích chính là thanh kiếm kia.
Không nói việc trước đó thanh kiếm kia là của tiểu yêu tinh, coi như không phải của hắn, cô cũng có khả năng cho đối thủ một mất một còn.
Cho nên dẫn đến đạo quán thường ngày vắng ngắt đột nhiên náo nhiệt lên.
Các công nhân không biết chuyện gì xảy ra, mỗi ngày đều kiên trì ra ngoài kéo người xuống núi.
Cố chủ của bọn hắn thật có thể đánh nhau.
Nhiều đạo sĩ như vậy cũng không phải là đối thủ của cô.
Các đạo sĩ: “...” Đánh rắm! Cô chơi ăn gian!
Vì tiết kiệm thể lực nên Minh Thù dùng bùa. Pháp thuật của nguyên chủ vốn là học rất tốt, dùng kỹ năng của cô có thể đối phó bọn hắn, hoàn toàn không có gì khó.
Bất quá cô chỉ là... Vẽ bùa tốt hơn nguyên chủ một chút, hiệu quả đa dạng hơn một chút, hiệu nghiệm lâu hơn một chút.
Tốt xấu gì cũng đã từng phi thăng qua, sao có thể so với bọn ngự kiếm phi hành đều không biết này?
Kết thúc một ngày náo nhiệt, các công nhân đều đã ngủ lại.
Minh Thù ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng trên người cô, phảng phất dát lên cho cô một vầng sáng mông lung.
Không khí bốn phía đột nhiên phát lạnh.
Tia sáng trước mặt ảm đạm xuống, Minh Thù khẽ ngẩng đầu, thân hình nam nhân cao lớn đứng trước mặt cô.
Trên người vẫn mặc bộ quần áo trước đó, không chút nào lộn xộn, sạch sẽ giống như là vừa mới mua.
Con rối được hắn mang theo, thiếu chút nữa liền có thể đụng xuống mặt đất, con rối nhìn qua đáng thương đến dị thường.
Hắn đứng đối diện Minh Thù, ánh trăng bị hắn cản phía sau, cả khuôn mặt đều rơi vào trong bóng tối.
“Đừng cản trở ta phơi ánh trăng.” Minh Thù không mặn không nhạt nói một tiếng.
Ước chừng mười giây sau, nam nhân hơi nghiêng người, ánh trăng lần nữa rơi xuống trên mặt Minh Thù.
“Kiếm!”
Hắn là tới lấy kiếm của hắn.
Minh Thù đưa tay ra phía sau đầu, cười nói: “Ta cho đám đạo sĩ kia rồi.”
Nhiệt độ vù vù thấp xuống đỉnh điểm.
Minh Thù co rút thân thể lại, tốt lắm tiểu yêu tinh nhà ngươi!
Minh Thù nhìn quanh bốn phía, nhặt lấy cây chổi lông gà không biết ai đặt bên cạnh, nhảy dựng lên quật trên người nam nhân.
Lần trước còn dám chạy!
Mặc đồ của trẫm ăn đồ ăn của trẫm... Được rồi, không có ăn đồ ăn của trẫm, nhưng là mặc đồ của trẫm a!
Còn dám chạy!
Để ngươi chạy!
Nam nhân tuỳ tiện bắt lấy chổi lông gà, con ngươi đen như mực hoàn toàn lạnh lẽo.
“Buông tay!” Minh Thù lườm hắn.
Nam nhân hơi dùng sức, chổi lông gà phát ra tiếng tạch tạch rất nhỏ.
Minh Thù hít sâu, cố gắng gạt ra một nụ cười: “Ta nói lại lần nữa, buông tay.”
Răng rắc ——
Chổi lông gà gãy thành hai đoạn.
Minh Thù cầm một nửa chổi lông gà, ánh mắt đảo qua người đối diện cùng chổi lông gà mấy giây.
Không xong rồi.
Tiểu yêu tinh muốn lật trời!
Chia tay!