Vu Kiều muốn ở bên trong cùng bọn họ một lát, Minh Thù rời khỏi đồn công an trước, bên ngoài có một vài quần chúng đang vây xem.
Trong tiểu trấn có một điểm này khá được, truyền tin tức đều không cần điện thoại, chỉ cần rống một tiếng toàn trấn đều biết.
Minh Thù ra ngoài, có người bát quái hỏi cô.
Minh Thù mỉm cười nói không biết, từ trong đám người chen đi ra.
Phía trước có một người vội vàng đụng tới, Minh Thù tránh nhanh mới không bị đụng vào.
Người kia lảo đảo một chút, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
“Là tiểu đạo cô.”
Minh “tiểu đạo cô” Thù: “...”
Minh Thù gật gật đầu, nhường đường cho hắn, nam nhân tựa hồ cũng không có ý dừng lại thêm nên nhanh chóng rời đi.
Minh Thù còn chưa đi được bao xa, nam nhân kia đã đuổi theo.
“Tiểu đạo cô, tiểu đạo cô...”
Nam nhân thở hơi: “Tiểu đạo cô, là như vậy, một người thân trong nhà tôi gặp phải chút chuyện, cô có thể giúp tôi đi xem một chút không?”
“Tôi? Minh Thù chỉ chỉ chính mình.
Hôm nay cô không có mặc đạo bào a.
Hơn nữa cô nhìn qua xinh đẹp như vậy, dù sao cũng không nên tìm cô chứ?
Không phải là muốn lừa gạt trẫm, kế thừa đồ ăn vặt của trẫm chứ?
Nam nhân cũng không có cách, người có thể mời tới đều không có tác dụng gì.
Cao tăng trong miếu lại không ở gần đây, gặp phải Minh Thù, nhớ tới trước đó cô mặc đạo bào liền lấy ngựa chết thành ngựa sống.
Minh Thù không quá nguyện ý đi theo nhưng nam nhân vẫn một đường đi theo cô, đúng lúc cái thôn kia ở trên đường Minh Thù về Vô Lượng sơn.
Cuối cùng Minh Thù vẫn đi theo vào thôn.
Nam nhân đưa cô đưa đến một gia đình, ngôi nhà giản dị, có thể nhìn ra được gia đình này không có bao nhiêu tiền.
Ở cổng có không ít thôn dân vây quanh chỉ trỏ vào bên trong.
“Trương Cẩu Đản bình thường làm chuyện ác nhiều vô kể, đây là gặp báo ứng.”
“Đáng đời.”
“Không biết đã làm gì chuyện thất đức, gặp báo ứng còn liên lụy mẹ của hắn.”
“Nhường đường một chút.” Nam nhân đẩy những thôn dân kia ra, ánh mắt các thôn dân rơi vào trên người Minh Thù, giống như nhìn thứ hiếm lạ dò xét cô.
Trên người cô mặc quần áo bình thường, tóc búi ra phía sau cài lên một chiếc trâm gỗ.
Bất quá gương mặt kia trắng nõn xinh đẹp, nhìn một chút liền sẽ để người ta cảm thấy cô cùng bọn hắn không phải người cùng một đường.
“Hầu Cường hắn cũng thật xui xẻo, có một người cháu như thế.”
“Cô nương kia là ai, nhìn qua rất xinh đẹp?”
“Sẽ không phải là tìm đến xung hỉ chứ?”
Trong thôn có một cái thuyết pháp xung hỉ này.
Trương Cẩu Đản đều sắp không được, lúc này lại xuất hiện một cô nương, các thôn dân cũng không kìm được mà suy nghĩ lung tung.
Bất quá nếu thật là đến xung hỉ, cô nương kia cũng thật xui xẻo, cô nương xinh đẹp như thế cũng không biết cháu của Trương Cẩu Đản tìm được ở nơi nào.
Trong phòng, Trương Cẩu Đản nằm trên giường, một phu nhân lớn tuổi ngồi bên cạnh, sâu trong hốc mắt chứa đầy nước mắt.
“Cường Tử, con đã về.” Phu nhân run rẩy vươn tay.
Hầu Cường nhanh tới phía trước: “Mẹ, con dẫn người đến xem Cẩu Đản.”
Lão phu nhân lộ vẻ tuyệt vọng: “Đều đến nhiều người như vậy, có nơi nào không xem.”
Hậu Cường thở dài trong lòng.
Trương Cẩu Đản là con trai của em gái hắn, em gái hắn cùng em rễ phải đi trước, để lại Trương Cẩu Đản theo bà nội lớn lên.
Trương Cẩu Đản khi còn bé rất nghịch ngợm, trưởng thành càng là gây chuyện thị phi.
Bây giờ đã hai mươi mấy tuổi cũng không biết tìm công việc đàng hoàng, cả ngày ở trong thôn hoành hành ngang ngược, phía sau không biết bao nhiêu người chửi mắng hắn là tiểu tạp chủng có mẹ sinh không có mẹ nuôi.
Minh Thù nhìn người trên giường, người trên giường gầy đến không chịu được, sắc mặt xanh lét, hít vào thì nhiều mà thở ra không bao nhiêu.
Người này...
“Tiểu đạo cô, cô xem một chút, Cẩu Đản đây là có chuyện gì?” Hầu Cường trấn an xong lão phu nhân liền vội vàng mời Minh Thù đến xem Trương Cẩu Đản.
“Hắn không biết mình đã làm việc gì trái với lương tâm sao?”
“Cái gì?” Hầu Cường không quá hiểu rõ, hắn xoa xoa tay, co quắp nói: “Tiểu đạo cô, tôi không có văn hóa gì, cô có gì cứ nói thẳng.”
“Hắn làm qua...” Ánh mắt Minh Thù rơi vào bệ cửa sổ có chút cũ nát, một lát sau thu hồi: “Tôi không cứu được hắn, không muốn chết thì đi tự thú đi.”
Hầu Cường nghe xong liền mờ mịt.
Minh Thù quay người rời khỏi.
“Tiểu đạo cô, tiểu đạo cô...”
Hầu Cường đuổi theo mấy bước, Trương Cẩu Đản trên giường lại bắt đầu gào thét, Hầu Cường chỉ có thể trở về.
Thời điểm Minh Thù trở lại đạo quán, Vu Kiều đã trở về.
Cô ta ngồi xổm dưới mái hiên cũ nát, thần sắc mờ mịt lại bất lực.
“Tôi còn có thể sống lại không?” Cô ta ngửa đầu nhìn về phía Minh Thù, cô ta không muốn chết, rõ ràng cô ta có người thân, bạn trai...
Cô ta sẽ có cuộc sống rất hạnh phúc.
Minh Thù ngồi bên cạnh cô ta, lấy màn thầu ra bắt đầu gặm, thật lâu, cô nói khẽ: Chết cũng đã chết, không có cơ hội duy nhất để sống lại.”
Bên tai Minh Thù là âm thanh khóc rống của Vu Kiều.
Mấy ngày kế tiếp, Vu Kiều vẫn luôn ở bên cạnh ba mẹ cô ta.
Bởi vì bạn trai của Vu Kiều nên vụ án này được giao cho phía trên, phía trên phái tổ chuyên án xuống tiến hành điều tra đến hừng hực khí thế.
Bất quá thời gian Vu Kiều tử vong quá lâu nên rất nhiều thứ cũng không tra được.
Mãi đến lúc Trương Cẩu Đản ra tự thú.
Thừa nhận là hắn cùng mấy một đám người bắt cóc Vu Kiều, cuối cùng còn hại chết cô.
Cảnh sát rất nhanh liền đem người hiềm nghi quy án truy nã, mà để người ta thổn thức chính là mấy người hiềm nghi kia trừ chết mất thì tình trạng của những người còn lại cũng không quá tốt.
Đám người thương cảm cho Vu Kiều.
Nhưng cũng có người đem trách nhiệm đẩy lên người cô ta.
Chỉ bởi vì cô ta chạy loạn mới bị người ta để mắt tới, mới xảy ra chuyện như vậy.
Người nhà của mấy tên hung thủ kia thậm chí còn vũ nhục Vu Kiều đã chết, nói cái gì là tự cô ta ăn mặc thành như thế, câu dẫn con của bọn họ, hồ ly...
Minh Thù cũng không biết tâm tình của Vu Kiều lúc ấy là gì.
Bất quá bạn trai cô ta rất phẫn nộ đem những người kia đánh một trận.
-
Sáng sớm Vô Lượng sơn liền có mấy người đến.
Ba mẹ Vu Kiều cùng bạn trai cô ta dựa theo báo mộng của Vu Kiều đến đưa tiền cho cô.
Bởi vì Minh Thù phát hiện ra con gái của bọn họ trước, Vu Kiều báo mộng để bọn họ cảm tạ Minh Thù, cha mẹ Vu Kiều cũng không thấy gì kỳ quái.
Chỉ là nơi này...
Lại một đạo quán.
Hơn nữa còn một đạo quán cũ nát.
Cha mẹ Vu Kiều cho Minh Thù mười vạn.
Bạn trai Vu Kiều lại tăng thêm mười vạn, hết thảy hai mươi vạn.
Đám người đi rồi, Minh Thù nhìn về phía Vu Kiều vẫn đứng tại chỗ: “Không đi cùng bọn họ?”
Vu Kiều lắc đầu: “Thù đã báo, tôi muốn đến nơi tôi nên đến.”
“Hắn đã quay lại.” Minh Thù đột nhiên nói một tiếng.
Cửa chính hoang tàn của đạo quán có một bóng người chính chậm rãi đi tới.
Nam nhân đến trước mặt Minh Thù: “Cô có thể nhìn thấy Kiều Kiều đúng không? Có phải cô ấy ở đây không?”
Minh Thù liếc mắt, thân thể Vu Kiều đang từ từ biến mất, cô ta nhìn Minh Thù lắc đầu.
Đừng nói cho hắn.
Minh Thù mỉm cười: “Không có.”
“Bất quá cô ta để tôi chuyển cho anh một câu.”
“Cái gì?”
Minh Thù nhìn thân ảnh Vu Kiều hoàn toàn biến mất trong không khí, chậm rãi nói: “Thay cô ta chiếu cố cha mẹ thật tốt, kiếp này vô duyên, kiếp sau nối lại tiền duyên.”
Nam nhân đứng trong đạo quán cũ nát một hồi lâu.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống mới cùng Minh Thù từ biệt.
Minh Thù nhìn đạo quán vắng tanh, xem ra cần phải đi bắt mấy tên tiểu quỷ về thêm chút náo nhiệt.