“Tiên sinh, Thư Hàng bị bắt.”
Trong biệt thự có người đang báo cho nam nhân tin tức này.
Nam nhân khẽ ngẩng đầu, thần sắc không rõ: “Bị bắt?”
Người kia gật đầu: “Cảnh sát đem hắn mang đi, là Thư Nhiên báo cảnh sát...”
Bọn hắn bên này tốn sức để Thư Hàng giúp bọn hắn làm việc, kết quả nữ sinh kia liền báo cảnh sát bắt người đi.
Hắn cũng không biết nói cái gì...
Nam nhân trầm mặc hồi lâu.
Hắn đột nhiên đưa tay đánh rớt vật bên cạnh xuống.
Người kia giật mình, đầu rủ xuống đến thấp hơn.
Toàn bộ không gian lâm vào tràng cảnh quỷ dị.
Không biết qua bao lâu, thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên: “Bên kia xảy ra chuyện gì?”
Người kia tranh thủ trả lời: “Nội loạn, người tiếp nhận đơn của chúng ta tựa hồ là người đứng thứ nhất trong tổ chức Sát Thủ, bất quá tạm thời chưa hồi phục, tình huống không rõ.”
Nam nhân ngữ khí lạnh lùng: “Vậy mau tìm người khác, mau chóng diệt trừ Thư Nhiên, tiếp nhận Thư gia, tìm được đồ vật!”
“Tiên sinh, ngài nói, Thư Nhiên sẽ không biết chứ?”
“Thái Viễn Bằng không phải đều không nói ra gì sao?” Ánh mắt nam nhân tĩnh mịch, nếu là hỏi ra rồi, hắn cũng không cần phiền toái như vậy.
“Tiên sinh... Thái Viễn Bằng phản bội ngài, hắn có lẽ có chỗ giấu diếm.”
Nam nhân trầm mặc một hồi: “Muốn sống.”
“... Vâng.”
-
Minh Thù cùng luật sư Giang từ cục cảnh sát đi ra.
Minh Thù từ đâu lấy được ghi âm, luật sư Giang cũngkhông muốn hỏi tới.
Hắn chỉ là một luật sư.
Tồn tại lớn nhất là bảo hộ lợi ích của cố chủ!
Luật sư Giang không ngừng thôi miên mình mới dừng lại xúc động đuổi vị cố chủ nhỏ này đi.
Hắn quay đầu nhìn cục cảnh sát một chút.
Sai lầm sai lầm.
Dược vật hắn thăm dò được từ trong tay Thái Viễn Bằng tựa hồ có lai lịch lớn.
Thư Hàng cũng liên lụy trong đó, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Luật sư Giang có chút bận tâm: “Thư Nhiên tiểu thư, cô có cảm giác có điểm gì kỳ quái hay không, nếu không phải Thư Hàng giết Thái Viễn Bằng, vậy ai giết?”
Hắn cảm thấy cái này rất kỳ quái.
Thư Hàng muốn giết bác sĩ miễn cưỡng cũng hợp tình hợp lý.
“Làm sao tôi biết.” Minh Thù cầm sữa bò, miệng nhỏ hút lấy: “Nói không chừng là kẻ thù trước kia thì sao, cái này là chuyện của cảnh sát, không có quan hệ gì với chúng ta, cũng đừng quan tâm loạn, cũng sẽ không ai phát đồ ăn vặt cho anh.”
“...”
Nào có chuyện trùng hợp như vậy.
Luật sư Giang không tin, bất quá Minh Thù không quá để ý, mặc kệ hắn nói cái gì cô cũng đều có dáng vẻ không hứng thú lắm.
Hắn chỉ có thể ngậm miệng, quyết định âm thầm điều tra một chút.
Luật sư Giang đưa Minh Thù về biệt thự.
“Thư Nhiên tiểu thư, gần đây cô vẫn nên cẩn thận chút, không nên ra ngoài một mình.”
Luật sư Giang nhịn không được căn dặn Minh Thù một phen.
Minh Thù gật đầu, biểu thị mình biết rồi, cô phất phất tay tiến vào biệt thự.
“Một lần nữa tìm người...”
Minh Thù đẩy cửa đi vào, thanh âm của Tuyên Ca đột nhiên ngừng lại.
“Tìm người nào?”
Dịch Kiều dịch chuyển khỏi bên cạnh Tuyên Ca: “Không phải cháu bất mãn màu sắc của căn phòng sao? Chú tìm người khác một lần nữa sơn lại.”
“Hôm nay cháu đi đâu?” Dịch Kiều cấp tốc nói sang chuyện khác: “Hôm nay cháu không đến trường học?”
“Tôi đưa Thư Hàng tiến vào.” Minh Thù ngữ khí tùy ý đến giống như hôm nay khí trời rất tốt.
Dịch Kiều vừa định gật đầu, lại bỗng nhiên dừng lại.
Vừa rồi Thư Nhiên tiểu thư nói cái gì?
Đưa Thư Hàng tiến vào?
Tiến vào đâu?
Minh Thù đi lên lầu, đi được một nửa liền dừng lại, ghé vào lan can nhìn xuống dưới: “Gia sư tiên sinh, hôm nay không học thêm sao?”
Tuyên Ca khẽ ngẩng đầu, đối đầu với con ngươi đầy ý cười của Minh Thù.
Cứ như vậy trong nháy mắt, Tuyên Ca cảm thấy trái tim trong lồng ngực hắn đập mạnh một cái.
Cái này không nên xuất hiện trên người hắn.
Dịch Kiều vừa lấy lại tinh thần, lập tức lên tiếng: “Tiểu thư cháu...”
Minh Thù lười giải thích, trực tiếp cắt đứt hắn: “Chú Dịch thúc thúc, bữa tối đưa lên đi, tôi không xuống ăn.”
Dù sao chẳng mấy chốc tin tức không cần cô nói cũng có thể biết.
Minh Thù từ từ biến mất trên bậc thang.
Dịch Kiều nhíu mày, nhìn về phía Tuyên Ca: “Cháu ấy đưa Thư Hàng đi đâu?”
Tuyên Ca đã khôi phục vẻ hững hờ thường ngày: “Không biết.”
Tuyên Ca đi lên lầu, Dịch Kiều nói khẽ: “Phiền cậu.”
“Giao dịch công bằng, tôi giúp ông bảo vệ cô ấy, ông giúp tôi nói mấy câu theo nhu cầu.”
Sắc mặt Dịch Kiều ám trầm: “Cậu biết là ai muốn giết Thư Nhiên tiểu thư không?”
“Quy củ vẫn chưa từng thay đổi, ông hẳn là rõ ràng, chúng ta không biết người mua là ai.”
Tuyên Ca lên lầu, hắn đi lặng yên không một tiếng động, giống như một u linh.
-
Trong phòng, Minh Thù nghiêng chân chơi điện thoại.
Tuyên Ca trở về phòng lấy sách học thêm, tiến vào liền thấy một mặt phóng khoáng của cô như thế.
Thật đúng là...
Tuyên Ca để sách, kéo cái ghế ngồi xuống, lơ đãng nói: “Hôm nay Thứ Sáu.”
“Tôi biết a.”
“Cô không đến trường học.”
“Hừm, không cần cường điệu, tôi không đi cũng không sao.”
“Cô thật không nhớ rõ rồi?”
Minh Thù để điện thoại xuống: “Gia sư tiên sinh, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Kỳ quái.
Tuyên Ca rủ xuống mắt, mở sách: “Không có gì, bắt đầu lên lớp đi.”
Tuyên Ca nói ví dụ, sau đó để Minh Thù làm.
Minh Thù mỗi lần đều làm được rất nhanh, giống như thời gian đang gấp, thế nhưng đa số đều là đáp án sai.
“Câu này trước đó mấy ngày tôi đã nói qua với cô, tại sao lại làm sai?”
Minh Thù tiến đến trước mặt hắn nhìn một chút: “Lần sau tôi sẽ không làm sai.”
Tuyên Ca: “...”
Lần nào cô cũng nói như vậy!
Tuyên Ca lại giảng thêm một lần.
Minh Thù ngồi sát bên hắn, hơi thở của cô quá gần, Tuyên Ca nói xong một câu lại dừng vài giây.
“Hiểu không?”
“Ừ.” Minh Thù gật đầu, cằm đụng vào cánh tay hắn.
Tuyên Ca giật mình thu tay lại: “Cô... Làm tiếp một lần.”
Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Bây giờ thấy cô, Tuyên Ca đã cảm thấy có chút không đúng.
Chớ nói chi là cô trong lúc lơ đãng đụng vào.
Loại cảm giác này...
Gió mát ngoài cửa sổ thổi tan thân thể có chút khác thường của hắn.
Hắn hít sâu, trở về tiếp tục học thêm.
Minh Thù làm xong câu cuối cùng liền quăng bút ra, duỗi người một cái: “Thật đói nha.”
Minh Thù nhìn nhìn thời gian, phát hiện thời gian vẫn còn sớm.
Cũng vừa vặn thời gian tan học thường ngày...
Tuyên Ca trầm mặc thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài.
Vạt áo có chút nhất khựng lại, hắn quay đầu nhìn lại.
Thiếu nữ kéo lấy hắn vạt áo, đang ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo ý cười ấm áp, nhịp tim của hắn nhịn không được lại mất đi quy luật.
“Có việc?”
“Tôi xem vết thương của anh một chút.”
“Đã tốt.”
“Tôi xem một chút.” Minh Thù không quá yên tâm.
Tuyên Ca: “...”
Tuyên Ca vén áo lên một chút, chỉ lộ ra vị trí vết thương.
Một tay Minh Thù đặt bên hông hắn, một tay mở băng gạt trên vết thương của hắn ra.
Vết thương đã khép lại, đang ra da mới.
“Không cần đổi thuốc.” Đầu ngón tay Minh Thù phất qua rìa vết thương.
Bàn tay ấm áp của cô đụng vào làn da, mang theo một trận cảm xúc hắn chưa hề cảm thụ qua.
Ánh mắt tản mạn từ trước đến nay của hắn lúc này hơi có chút ám trầm.
Thân thể đã từ lâu không có bất kỳ biến hóa nào giờ đây xuất hiện một chút khác biệt.
“Nhìn xong liền...”
Câu phía sau của Tuyên Ca giống như bị ngăn lại trong cổ họng.
Bàn tay tinh tế ấm áp bên hông đụng vào, phảng phất tại thời điểm này cướp đi hô hấp của hắn.
“... Thả tôi ra.”
Hắn đem câu nói kia bổ sung xong, nhưng thanh âm nhẹ đến cơ hồ nghe không được.
*
Tên viết thư tình nào đó: Oa oa oa.... Ta chờ một đêm cũng không có ai đến.