Tuyên Ca trở lại biệt thự, hắn đứng trước cửa phòng Minh Thù, nửa ngày mới đưa tay gõ cửa một cái.
Minh Thù còn chưa ngủ, tới mở cửa: “Làm xong rồi?”
“Ừ.”
“Anh không giết hắn chứ?”
“Không có.”
“Vậy là tốt rồi.” Giết chết rồi, vậy rất phiền toái.
Không khí đột nhiên an tĩnh lại.
Minh Thù thấy Tuyên Ca không nói lời nào, cũng không đi, chỉ có thể hỏi hắn: “Còn có việc?”
“... Không có việc gì.” Tuyên Ca lui ra phía sau một bước: “Sáng mai nói sau.”
“Ngủ ngon.” Minh Thù thuận thế đóng cửa.
Ngay tại thời điểm cửa phòng muốn khép lại, một cỗ lực lượng chống đỡ cửa lại.
Minh Thù kéo cửa ra nhìn người bên ngoài.
Còn có việc?
Người sau đẩy cửa ra, nắm lấy cằm Minh Thù, sau đó rơi xuống một nụ hôn nhu hòa: “Ngủ ngon.”
Sau đó hắn cấp tốc buông Minh Thù ra rồi đi xuống lầu.
Minh Thù đưa tay sờ môi dưới, khóe miệng chậm rãi giương lên nụ cười.
-
Sáng sớm hôm sau Minh Thù mở cửa liền thấy Tuyên Ca chờ ở bên ngoài.
Thiếu nữ còn buồn ngủ, đồ ngủ trên người lộn xộn, xương quai xanh như ẩn như hiện, khuôn mặt lộ ra màu hồng nhàn nhạt vô cùng đáng yêu.
Ánh mắt Tuyên Ca có chút trầm xuống.
Mỗi ngày một bức thư tình bỏ vào trong ngực thiếu nữ, ấn lấy đầu cô xoa nhẹ một chút, quay người đem bữa sáng vao
Minh Thù theo hắn đi vào: “Sao anh dậy sớm như vậy? Nhớ tôi đến không ngủ được?”
“Đúng vậy.”
“...”
Minh Thù trầm mặc xem hết bức thư tình hôm nay.
Tuyên Ca múc cháo ra, cẩn thận lau thìa.
Minh Thù đem thư tình phóng tới bên cạnh, ngồi xuống ăn bữa sáng.
“Chuyện tối hôm qua em có suy nghĩ gì không?”
Hôm qua quá muộn, cộng thêm... Hắn không có tâm tình cùng cô thảo luận chuyện này.
“Không nghĩ gì, tôi không biết là ai muốn giết tôi, nếu để tôi biết được...”
Cô nhìn về phía Tuyên Ca cười nhạt.
Nếu để trẫm biết, không đánh cho cha hắn không nhận ra trẫm sẽ ăn nhiều hơn hai bát cơm!
Tuyên Ca trầm mặc, mãi đến lúc cô ăn điểm tâm xong mới lên tiếng: “Trước đó tôi nhận được một nhiệm vụ có liên quan đến em... Bất quá bởi vì chú Dịch ở đây, tôi cùng hắn làm giao dịch, đáp ứng hắn bảo vệ em.”
“Các người nhận nhiệm vụ có thể tùy tiện bội ước?”
“...” Đây là trọng điểm sao?
Tuyên Ca yên tĩnh mấy giây, môi mỏng phun ra hai chữ: “Không thể.”
Muốn huỷ đơn cũng cần đánh đổi một số thứ, có thể là tiền tài, cũng có thể là là cái khác.
Bất quá những việc này hắn không cần thiết nói cho cô biết.
Dù sao lúc ấy, hắn cũng không phải là vì cô.
“Cho nên trước kia anh là tới giết tôi?” Minh Thù trở lại vấn đề chính.
“...” Cô vẫn là chú ý vấn đề vừa nãy đi.
“Ừ.” Sự thật chính là sự thật, hắn không có cách nào phản bác.
“Không nghĩ tới anh sẽ thích tôi!” Minh Thù đột nhiên cười tủm tỉm: “Hối hận không, nhiệm vụ này thế nhưng sẽ thua lỗ.”
“Không hối hận.”
Hắn không hối hận.
Gặp được cô.
Thích cô.
Đều không hối hận.
Tuyên Ca mím môi: “... Em không tức giận sao?”
“Tại sao phải tức giận?” Thiếu nữ hơi quay đầu, mang theo ba phần ý cười giống như nghi hoặc.
“Tôi là tới...”
Giết em.
“Trước đây anh cũng không biết tôi, tôi không có cố tình gây sự như vậy.” Trẫm là người có đạo lý.
Tuyên Ca: “...”
Ngược lại hi vọng cô cố tình gây sự một chút.
Thế mới phù hợp với logic của người bình thường...
Tuyên Ca hít sâu một hơi, nói tiếp đề tài mới vừa rồi: “Mặc dù bình thường không thể tra ra người mua, nhưng chỉ cần có tâm vẫn có thể tra được.”
Minh Thù nhíu mày: “Mấu chốt là, cái kia người vì sao phải động thủ với tôi.”
“Là coi trọng mỹ mạo của tôi, hay là coi trọng tài hoa của tôi rồi?”
Tuyên Ca quét mắt về phía cô, mỹ mạo quả thật có, tài hoa... Là thành tích kia của cô sao? Quên đi!
Minh Thù sờ cằm: “Cũng có thể là vì đồ ăn vặt... Di sản a?”
Sản nghiệp Thư gia, Thư Hàng có thể đã phí hết tâm tư đoạt lấu.
Nhưng đối với các lão đại bên ngoài mà nói căn bản không để vào mắt.
Càng đừng đề cập còn phí hết tâm tư tìm Sát Thủ giết cô như thế?
Coi như giết cô thì dựa theo di chúc, tất cả tài sản của Thư gia cũng sẽ quyên ra ngoài toàn bộ.
Cho nên, người này hẳn là không phải hướng đến cô.
Không phải hướng đến cô, vậy liền có thể là hướng đến ba mẹ của nguyên chủ.
Ba mẹ của nguyên chủ là chết ngoài ý muốn... Chí ít bên ngoài nói là chết ngoài ý muốn.
“Tôi đi tìm chú Dịch hỏi một chút.”
Dịch Kiều trong trí nhớ của nguyên chủ, khi cô nhận thức được thì hắn đã làm quản gia trong nhà.
Hắn hẳn phải biết một chút.
Minh Thù bỗng nhiên hỏi Tuyên Ca: “Anh và chú Dịch làm giao dịch gì?”
Dịch Kiều là một quản gia, có thể cùng hắn có quan hệ gì?
Tuyên Ca chần chờ một chút, vẫn nói: “Trong tổ chức có một số việc, tôi cần chú Dịch ủng hộ.”
“Tôi nói! Lão tăng quét rác?” Lão đại ẩn nấp a! Không được không được!
“???”
Tuyên Ca mấy giây mới phản ứng được.
Hắn giải thích: “Tổ chức K tồn tại đã lâu, muốn nắm giữ tổ chức K cần phải lấy được huy chương của mỗi vị thành viên trong hội trưởng lão.”
“Chú Dịch lúc còn trẻ bởi vì một vài nguyên nhân nên rời khỏi tổ chức, bất quá trong tay hắn vẫn có một tấm huy chương.”
Mỗi một tổ chức đều có quy định, quy định như vậy coi như có thể tiếp nhận.
“Anh rất muốn làm lão Đại?”
Nam nhân rủ mắt xuống: “Tôi không muốn, nhưng có lúc mỗi người chỉ có thể được chọn một con đường.”
Hắn là bị buộc lựa chọn con đường này.
“Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở đó, tôi không có con đường khác để chọn.”
Hắn lựa chọn lùi bước sẽ hại chết người ủng hộ hắn, cũng sẽ để cho mình lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục.
Hiện tại...
Hắn càng không thể lui.
Chỉ có trở thành người đứng đầu mới có thể bảo vệ tốt cho cô.
Tuyên Ca đột nhiên bị ôm lấy, đầu thiếu nữ mềm mại chôn vào bụng dưới của hắn.
“Không sao...”
Phía sau Minh Thù tựa hồ nói cái gì, bất quá rất nhỏ, Tuyên Ca cũng không nghe rõ.
Tuyên Ca chậm chạp đưa tay ôm lấy eo thiếu nữ.
Từ trên người cô, hắn cảm giác được một an tâm chưa từng có.
An tâm đến để hắn buông xuống tất cả đề phòng.
Hắn muốn...
Mãi mãi ở bên cạnh cô.
Ý nghĩ này xông tới giống như hồng thủy, làm sao cũng ngăn không được.
Tuyên Ca nắm chặt tay, tựa hồ muốn đem người hắn ôm hoà mình vào thân thể hân.
Minh Thù bắt đầu nhịn.
Nhưng là...
“Này.... Tôi không thở được.”
Tuyên Ca hơi nới lỏng lực đạo, nhưng cũng không buông cô ra, an tĩnh ôm cô.
Hắn tham luyến nhiệt độ trên người cô.
-
Minh Thù thật vất vả mới thoát khỏi người Tuyên Ca, xuống lầu tìm Dịch Kiều.
“Tiểu thư?”
“Chú Dịch, tôi muốn hỏi chú một chút chuyện liên quan tới... Ba mẹ tôi trước kia.”
Dịch Kiều sững sờ, hắn ấp úng một tiếng: “Tiểu thư... Muốn hỏi gì về tiên sinh cùng phu nhân?”
Minh Thù mỉm cười: “Chú Dịch để Tuyên Ca bảo vệ tôi, chẳng lẽ không biết chút gì chứ?”
Dịch Kiều: “...”
Biểu lộ của Dịch Kiều trống rỗng gần một phút, sau đó nở ra một nụ cười hòa ái, nhưng đáng tiếc có chút cứng ngắc.
“Tiểu thư, tôi.....”
“Chú Dịch, tôi đã lớn như vậy, chuyện nên biết cần phải biết, chú có thể bảo vệ tôi nhất thời nhưng không bảo vệ được tôi cả đời.”
Dịch Kiều đương nhiên hiểu đạo lý này.
Thế nhưng tiểu thư nhà hắn còn nhỏ a...
Dịch Kiều đối đầu với ánh mắt của Minh Thù.
Thiếu nữ nở một nụ cười yếu ớt, giữa lông mày xinh đẹp không cần phủ lên cũng có thể nhìn thấy một sự tự tin mạnh mẽ.
Cô cùng tiểu cô nương kia trong ấn tượng của hắn đã có chút khác biệt.
Cô đã trưởng thành...
*
Dịch Kiều: Ta chính là lão tăng quét rác trong truyền thuyết!!!