Quan Thiếu Vũ tự mình chạy tới tự thú, thao tác này chẳng những làm đám thủ hạ của hắn sợ ngây người mà đám người còn lại cũng hoảng sợ không ít.
Hiện tại lão đại là đang làm gì a?
Quan Thiếu Vũ cũng rất biệt khuất, hắn còn có thể làm sao.
Không đến tự thú liền phải ở bên ngoài bầu bạn cùng ác ma.
Nghĩ đến nữ sinh luôn luôn mỉm cười kia... Hắn tình nguyện lựa chọn tự thú.
Sau đó hắn bàn giao một chút, nói không chừng còn có thể ra ngoài.
Bất quá hiển nhiên Quan Thiếu Vũ đã đánh giá thấp Minh Thù.
Hắn dám quấy rối mình như thế, Minh Thù nơi nào sẽ để hắn ra ngoài dễ dàng.
Để Hài Hoà Hiệu thu gom một chút bằng chứng phạm tội, tính cả cái chết trước đó của ba mẹ Thư Nhiên cùng việc liên quan tới loại thuốc phiện mới, một mạch đóng gói gửi cho cục cảnh sát.
Có phải thật hay không, không cần cô quản.
Dù sao cảnh sát sẽ tự mình điều tra.
Nếu cô đều điều tra hết còn cần tới bọn hắn làm gì?
-
Thời điểm Tuyên Ca biết được tin tức này, tâm tình hơi phức tạp.
Từ lúc cô biết chủ mưu phía sau đến giải quyết... Không đến 24 giờ.
Phương thức này đơn giản đến thô bạo...
Hắn phải từ từ tiêu hóa một chút.
Nếu không...
Cũng học cô một chút, trực tiếp đánh là được rồi.
Bất quá tin tức cũng đã truyền về, người làm sao còn chưa trở lại?
Hôm qua cô ra ngoài ai cũng không mang theo ai, ngay cả vệ sĩ cô hay đưa theo cũng không mang, cứ như vậy một mình rời khỏi.
Sau khi cô đi rồi hắn mới biết được.
Tuyên Ca gọi điện thoại cho Minh Thù.
Điện thoại nhắc nhở máy đã tắt.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Cục cảnh sát bên kia cũng không truyền ra tin tức của cô...
Tuyên Ca đứng ngồi không yên.
Hắn đang định ra ngoài tìm Minh Thù, đột nhiên nhận được điện thoại của Vệ Nhất.
“Lão Đại, anh nghe được tin tức chưa?”
“Tin tức gì?”
“Tổ chức K bên kia...” Vệ Nhất một trận ngạc nhiên: “Bị diệt hết.”
Tuyên Ca trong đầu ong một tiếng: “Cái gì?”
“Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ ràng, tôi cũng là vừa nhận được tin tức.” Vệ Nhất nói: “Nghe nói là có người để lộ vị trí của tổ chức, để cảnh sát mò tới diệt gọn.”
Tuyên Ca khôi phục thần sắc bình thường, hai đầu lông mày lãnh đạm: “Đều bị bắt?”
“Cũng không có, người có thể chạy đều chạy.”
Mà đại bộ phận đều ở bên ngoài, bị bắt chỉ là một phần nhỏ.
Chỉ là tổ chức bị diện gọn, sợ là liên luỵ đến không ít người.
Liền xem như bọn hắn chỉ sợ cũng có phiền phức.
“Lão Đại anh nói cái này do ai làm?” Mặc dù bọn hắn bị tổ chức truy sát, nhưng cũng không nghĩ sẽ trực tiếp phá hủy tổ chức a!
Trong đầu Tuyên Ca hiện lên một suy nghĩ.
Sẽ là cô sao?
Làm sao có thể...
Cô mới giải quyết chủ mưu phía sau, làm sao có thời gian đi giải quyết chuyện tổ chức K bên kia?
Tổng bộ của tổ chức K ẩn giấu rất kỹ, ngoại trừ thành viên nội bộ, người bên ngoài căn bản không biết.
Cô không có khả năng biết được.
Tuyên Ca đem những suy nghĩ kia đè xuống: “Không biết.”
“Lão Đại, bên kia có tin tức tôi sẽ mau chóng báo cho anh.”
“Ừ.”
Tuyên Ca cúp điện thoại, xuống lầu rời khỏi biệt thự.
Hắn vừa ra khỏi biệt thự liền gặp Minh Thù từ một bên khác tới.
“A, anh muốn đi ra ngoài?”
Tuyên Ca cất bước đi qua, giọng nói mang theo một tia vội vàng: “Em đi đâu?”
Minh Thù: “Giải quyết cái tên kiếm chuyện kia a.”
“Một mình em ra ngoài, không biết tôi rất lo lắng cho em sao?”
“Không phải tôi không có chuyện gì sao?”
“Nếu em có chuyện gì thì tôi làm sao bây giờ?”
Thanh âm của Tuyên Ca hơi lớn, ánh mắt hắn trầm tĩnh không một gợn sóng, cánh môi khẽ mím đem cảm xúc ép đến thấp nhất nhưng vẫn để lộ tâm tình của hắn lúc này.
Lúc cô chưa trở về hắn cũng không có lo lắng như vậy.
Ngược lại là cô trở về, cảm xúc đột nhiên bộc phát.
Minh Thù sửng sốt một chút, giang hai tay ôm lấy hắn vuốt lông: “Không phải tôi đã trở về rồi sao? Yên tâm, tôi rất lợi hại.”
“Lần sau em có thể suy nghĩ một chút cho cảm xúc của tôi không?”
“Suy nghĩ một chút, nhất định cân nhắc.” Minh Thù đáp ứng rất nhanh.
Ai bảo đây là tiểu yêu tinh của cô.
Tiểu yêu tinh của mình, ngoại trừ sủng ái còn có thể làm sao?
Tuyên Ca ôm chặt Minh Thù: “Tôi thật sự rất lo lắng cho em.”
“Hừm, tôi biết rồi, sau này tôi đi đâu cũng mang theo anh được chưa?”
Tuyên Ca: “...”
Có vẻ giống như hắn cố tình gây sự?
Rõ ràng là lỗi của cô.
Minh Thù thấy cảm xúc cuat Tuyên Ca không tốt lắm, cũng không vào biệt thự mà mang theo hắn đi vào một nơi khác.
Con đường yên tĩnh, hai người đi không nhanh.
“Kỳ thật tôi thật sự rất lợi hại...”
Tuyên Ca quét mắt tới, thẳng nam Thù thức thời ngậm miệng, ôm cánh tay Tuyên Ca: “Thầy giáo, sau này anh hãy bảo vệ tôi thật tốt.”
Thiếu nữ dựa sát vào bên cạnh hắn, con ngươi sáng lấp lánh, dưới đáy mắt vẫn giữ lấy nụ cười thản nhiên.
Đáy lòng Tuyên Ca bỗng dưng mềm nhũn.
Quả nhiên không thể tức giận với cô được
“Tôi biết em rất lợi hại.” Hắn hạ thấp thanh âm, giống như sợ hù dọa đến cô: “Thế nhưng em không nói cho tôi biết em đi đâu, làm gì, tôi thật sự rất lo lắng cho an toàn của em.”
Cái này không quan hệ việc cô lợi hại hay không.
Hắn quan tâm chỉ là an nguy của cô.
“Được được được.”
Minh Thù liên túc gật đầu.
Tuyên Ca nói cái gì Minh Thù đều đáp ứng, nhìn qua giống như rất nghe lời.
Thế nhưng lắng nghe liền sẽ phát hiện đa số đều là qua loa.
Bất quá Tuyên Ca nói Minh Thù vẫn nghe hiểu được.
Tiểu yêu tinh chỉ là dính lấy mình một chút, dù sao cũng tốt hơn so với tìm đường chết.
Minh Thù đáp ứng ngoan như vậy, Tuyên Ca cũng không tiếp tục nói nặng lời.
Bầu không khí có chút yên tĩnh, Minh Thù ôm cánh tay hắn chậm rãi đi lên phía trước.
Hắn suy nghĩ một chút, đem người kéo vào trong ngực: “Mệt không? Qua bên kia ngồi một chút?”
“Ừ.” Minh Thù đi theo Tuyên Ca đến bãi cỏ ngồi xuống.” Có đồ ăn thì tốt hơn.”
Đây là bên trong khu biệt thự, nơi nào có quán ăn a.
“Em chờ một chút.”
Tuyên Ca về biệt thự, mang một chút đồ ăn vặt trở lại.
“Anh thật tốt.” Minh Thù mặt mày cong cong phát thẻ người tốt.
Tuyên Ca ngồi xuống bên cạnh cô, khóe miệng mang theo đường cong như có như không: “Tôi chỉ tốt với em.”
“Tôi phát hiện anh càng ngày càng biết nói chuyện.”
“Thật sao?”
“Trước kia anh cũng không có nói như thế.”
Tuyên Ca không nghe ra trong lời nói của Minh Thù ám chỉ cái gì, chỉ xem như cô nói mình trước kia.
“Con người rồi sẽ thay đổi.
Xem ra mình thức đêm xem bí quyết dỗ dành bạn gái vẫn hữu dụng.
Tuyên Ca nhìn Minh Thù ăn đồ ăn vặt, cô ăn đến không nhanh không chậm, có giá trị nhan sắc chống đỡ chính là một hình ảnh vui vẻ tuyệt mỹ.
“Chuyện của tổ chức K... Có liên quan tới em hay không?”
Tuyên Ca suy tư thật lâu, vẫn hỏi.
“Chuyện gì, liên quan gì đến tôi?” Minh Thù mờ mịt.
Tuyên Ca nhìn chằm chằm cô một hồi: “Không có gì.”
Minh Thù giống như cổ quái dò xét hắn bằng hai mắt, sau đó mới gục đầu xuống.
Hai người ngồi trên bãi cỏ một hồi lâu, mãi đến lúc Dịch quản gia ra tìm người mới trở lại biệt thự.
Hôm nay nhiều chuyện như vậy, Tuyên Ca cho Minh Thù nghỉ không cần học bổ túc.
Ban đêm đi ngủ, Tuyên Ca chờ Dịch Kiều kiểm tra phòng xong mới leo cửa sổ vào phòng Minh Thù.
Tuyên Ca ôm Minh Thù, cảm thấy ngủ sẽ vô cùng an ổn.
Minh Thù có chút tức giận.
Đến cùng là ai bảo vệ ai a?
Ngươi mẹ nó ngủ say giống như heo!!
Minh Thù chờ Tuyên Ca ngủ thiếp đi liền chống đỡ thân thể ngồi dậy.
Cô nhìn chằm chằm Tuyên Ca gần một phút, sau đó mới cúi người ôm lấy hắn.
Cô hôn cánh môi hắn một chút, nói khẽ: “Anh không cần chọn.”
Không có con đường nào để chọn.
Tôi sẽ thay anh chọn.
*
Tiểu đường sâu răng mất aaaa!!! Hẹn mọi người mai nhá ????????