Ánh nắng ấm áp của buổi sớm mai khẽ luồn qua khung cửa sổ.
Những hạt bụi bay lơ lửng trong không khí.
Cố Tri nâng tay lên, cố che đi cảm giác chói mắt.
Cảnh vật trong mắt cũng dần dần hiện ra rõ ràng hơn.
Đây là đâu vậy?
Trần nhà cũ nát vàng ố hoàn toàn không giống với phong cách trang trí xa hoa ở nhà hắn.
Cố Tri bật dậy, chiếc giường không chịu nổi trọng lượng của hắn nên phát ra những âm thanh kỳ quái.
Hắn ôm chăn nhìn ngó xung quanh, cố gắng nhớ lại, hơi thở vẫn chưa ổn định.
“Lạch cạch...”
Cố Tri nhìn về phía phát ra âm thanh mà sởn cả gai óc.
Căn phòng này không có cửa, chỉ có một tấm rèm trong suốt, nhìn thấy được phòng khách ở bên ngoài. Một bóng người đang đi tới đi lui ngoài đó.
Cố Tri bước xuống giường vén rèm đi ra ngoài.
Sau khi thấy rõ khuôn mặt người đang đi lại kia, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tỉnh rồi à?”
Minh Thù đang dọn dẹp đống thùng, quay lại thì nhìn thấy Cố Tri.
“Đêm qua...” Cố Tri ngập ngừng rồi nói tiếp: “Em không làm gì tôi đấy chứ?”
Minh Thù chống tay lên đống thùng: “Anh mong hay là không mong tôi đã làm gì với anh?”
Cố Tri bối rối không nói nên lời.
Cô ấy dám lợi dụng lúc mình ngủ say không biết gì. Lỗ vốn lớn rồi!
Minh Thù vừa dọn dẹp đống thùng vừa nói: “Yên tâm đi, tôi còn cảm thấy chướng mắt khi nhìn thấy anh.”
Chướng mắt?
Cảm! Thấy! Chướng! Mắt!
Chướng mắt chỗ nào chứ? Hắn tự cảm thấy vóc dáng của mình có đến nỗi nào đâu!
Nhẫn nhịn một lúc, Cố Tri mới hỏi: “Nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
Minh Thù chỉ tay về một hướng.
Nhìn thấy nhà vệ sinh nhỏ như vậy, Cố Tri quả thật không muốn vào.
Hắn mở vòi nước rửa qua mặt, nhìn gương rồi vuốt nước trên mặt.
Tên khốn Hà Nhân Niệm!
Đừng để cho lão tử thấy ngươi!
Nhưng tại sao cô ấy lại không muốn ngủ với mình.
Cố tri vén áo lên ngắm mình trong gương. Vóc dáng mình cũng rất tuyệt đó chứ!
Thịt dâng đến tận miệng mà còn không ăn, cô ấy bị ngốc sao?
Cố Tri ở trong nhà vệ sinh suy nghĩ về cuộc đời một lúc rồi mới đi ra.
Phòng khách đã trở nên rộng rãi hơn rất nhiều. Minh Thù cất tất cả đồ đạc không sử dụng vào trong thùng, chỉ để lại những thứ cần thiết.
Cố Tri quan sát bốn phía rồi cau mày: “Thực sự đây là nơi em ở sao?”
“Anh cho rằng ai cũng đều được sống ở trong cung điện xa hoa lộng lẫy sao?”
Mặc dù trẫm cũng muốn trở thành mấy kẻ giàu có nhưng Hài Hòa Hiệu lại không chịu hợp tác. Trẫm biết phải làm thế nào đây? Chỉ còn cách tự lực cánh sinh mà thôi.
“Em không thể nói chuyện dễ nghe hơn được à?”
Sáng sớm cô không thể nhỏ nhẹ với hắn được sao?
“Không thể.” Minh Thù mỉm cười đáp lại.
Cố Tri tức muốn hộc máu. Hắn rất muốn đạp cô một phát để trả thù.
Bình tĩnh lại nào.
Không được cãi nhau với vợ.
“Em dọn tới ở cùng với tôi đi.”
Minh Thù không thèm ngẩng đầu lên, từ chối ngay lập tức:
“Không đi”
“Vì sao?” Cố Tri nâng cằm lên: “Ở nơi như thế này em cảm thấy thoải mái sao?”
Cô không xót nhưng lão tử xót.
Làm sao lão tử có thể để cho vợ mình ở nơi như vậy chứ
Xem cái giường, cái ghế sô pha kìa, ngay cả nhà vệ sinh cũng không có cả bồn tắm nữa
Vợ của hắn đáng lẽ nên được nâng niu chiều chuộng từ nhỏ chứ.
Minh Thù hỏi lại: “Tại sao tôi lại phải dọn đến ở cùng với anh?”
Cố Tri trả lời: “Từ nay về sau tôi sẽ nuôi em.”
Minh Thù khẽ cười: “Đội trưởng Cố, đừng nói là anh cùng tôi đánh cược rồi nảy sinh tình cảm với tôi nhé.”
Cố Tri hùng hổ đáp lại: “Tôi thích em thì đã làm sao?”
Thích cái đầu ngươi!
Minh Thù nhún vai: “Được thôi, anh cứ tiếp tục thích tôi đi.”
Lão tử muốn rút dao ra!
Cố Tri bước hai bước về phía Minh Thù, hắn ỷ vào thân hình cao lớn mà cúi đầu xuống nhìn cô: “Em không muốn đi theo tôi?”
Minh Thù chép miệng: “Cố tổng đội trưởng, tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà, anh nghe không hiểu hay là tai của anh thật sự có vấn đề?”
“Được lắm.”
Cố Tri lặng lẽ cất dao đi, cầm áo khoác của mình lên rồi đi mất hút. Minh Thù chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng cao ngạo.
Minh Thù: “???”
Được cái gì chứ?
Sang đến ngày thứ ba Minh Thù mới hiểu hai chữ “được lắm” của vị tổng tài bá đạo này có nghĩa là gì.
Cô sắp phải rời đi rồi.
Những kẻ có tiền... thật sự không nên dính vào.
Đúng thật chính cô là người đã thuê căn phòng này. Nhưng Cố Tri lại lanh lẹ ra tay trước, đưa tiền cho chủ nhà rồi yêu cầu phá bỏ chỗ này đi. Dù sao Minh Thù cũng chỉ là khách thuê phòng, đương nhiên không thể mặt dày ở lại.
Chỉ là cô kiếm đâu ra nhà để ở trong một thời gian ngắn như thế này. Mà nguyên nhân chủ yếu chính là do cô nghèo.
Nên trước mắt cô chỉ có thể tạm thời chuyển đến ở trong văn phòng.
Cố Tri tức đến hộc máu. Thái độ của cô như vậy tức là nhất quyết không muốn ở cùng với hắn. Hắn muốn mang cô về ăn sạch sẽ cơ!
Được rồi.
Chính xác là hắn muốn làm như vậy.
Đàn ông mà không muốn ăn vợ của mình thì còn gì là đàn ông nữa.
Hắn không làm gì sai cả!
Cố Tri nhíu mày nhìn dòng chữ đỏ đến chói mắt trên cửa của văn phòng. Sao lại thế này?
“Két...”
Cánh cửa của văn phòng mở ra, Minh Thù đang chuẩn bị ra ngoài thì nhìn thấy Cố Tri, cô lập tức nở một nụ cười.
Cả thế giới bỗng chốc trở nên thật ấm áp.
Trái tim của hắn như mềm nhũn cả ra.
“Này đội trưởng Cố, không phải anh định dỡ bỏ nốt chỗ này chứ?”
“Sao lại như vậy?” Cố Tri lập tức bình tĩnh lại chỉ vào mấy chữ trên cửa.
“Bị người ta uy hiếp thôi.” Minh Thù tùy tiện trả lời: “Có gì kỳ lạ đâu?”
“Ai?”
Gương mặt của cô tràn đầy ẩn ý: “Chuyện này có một chút phức tạp.”
Cố Tri: “???” Rắc rối ư?
Minh Thù rầu rĩ trả lời: “Do đắc tội với nhiều người quá nên không biết được.”
“Phụt!”
Hắn thực sự muốn bóp chết cô!
Cố Tri hít mấy hơi thật sâu rồi nói: “Tôi có một vụ án, muốn mời em về làm cố vấn, đảm bảo sẽ cung cấp chỗ ở cùng ba bữa ăn mỗi ngày, thêm cả đồ ăn khuya và đồ ăn vặt, còn có cả tiền thưởng nữa, em có đồng ý không?”
Minh Thù: “...”
Trẫm... vì đồ ăn vặt mà thôi.
“Đồng ý.”
Cố Tri âm thầm đắc ý, quả nhiên đồ ăn vặt có thể giải quyết mọi chuyện.
“Em tranh thủ thu dọn đồ đạc đi nhé, buổi chiều tôi sẽ tới đón em.”
Trước khi rời khỏi văn phòng, Cố Tri quét mắt quan sát xung quanh. Nơi đây quá cũ rồi, camera giám sát cũng rất ít.
Hắn ngồi trên xe bấm một dãy số điện thoại.
“Mau điều tra giúp tôi mấy chữ ở trên cửa của văn phòng Thẩm Nguyệt Sự, có thông tin gì thì báo ngay cho tôi.”
“Minh Thù tìm thấy Tiểu Bạch ở công viên thành phố.”
Tiểu Bạch vô cùng kích động, bay vài vòng xung quanh Minh Thù.
Minh Thù hỏi nó: “Ngươi có tâm nguyện gì không?”
Tiểu Bạch ngơ ngác hỏi lại: “Tâm nguyện?”
“Đúng vậy, ta có thể giúp ngươi hoàn thành nó.”
Cô phải xem thật kỹ ý đồ của cuộc chơi lần này.
Ngự Quỷ thuật...
Rốt cuộc là muốn ám chỉ điều gì?
Liệu nó có liên quan đến vụ mất tích của cha nguyên chủ hay không.
“Thật sao?” Tiểu Bạch lí nhí hỏi lại. Sau khi nhìn thấy Minh Thù gật đầu, nó mới ngượng ngùng nói: “Tôi... Tôi muốn người tôi yêu biết rằng tôi thích anh ấy.”
Tiểu Bạch đưa cho Minh Thù địa chỉ nơi người đó ở.
“Nếu tôi giúp cô thổ lộ với hắn, có thể cô sẽ biến mất vĩnh viễn, cô có còn muốn thực hiện điều này nữa không?”
Tiểu Bạch ngạc nhiên một hồi rồi sau đó gật đầu một cách kiên định.
“Được rồi.”
Tại cổng trường đại học.
Minh thù gọi một cô gái xinh xắn lại và hỏi: “Cô có thể giúp tôi mời Dương Chu ra đây không?”
Nhìn thấy Minh Thù cười dịu dàng, cô gái cảm thấy vô cùng bối rối, nhỏ giọng trả lời: “Dương học trưởng không có ở trong trường, bây giờ anh ta đang đi thực tập ở công ty rồi.”
“Vậy cô có thể cho tôi biết chỗ anh ta thực tập được không?”
Cô gái híp mắt cười, không nỡ từ chối Minh Thù nên nói ra địa chỉ nơi Dương Chu thực tập.
Minh Thù cám ơn cô ta rồi tìm đến địa chỉ được cho.
Đến nơi, cô ngước nhìn tên của tòa nhà.
Đây là công ty của Diêu gia mà!
Đúng là nghiệt duyên!
Phiếu đổi đồ ăn vặt, ta tới đây.
“Xin chào, cô có cần giúp gì không ạ?”
Lễ tân ngoài đại sảnh tương đối lễ phép chào Minh Thù.
“Tôi đến tìm phiếu ăn... À không, tìm Dương Chu.” Minh Thù mỉm cười trả lời.
Lễ tân liền vẫy tay về một hướng: “Trợ lý Dương, có người đến tìm anh này.”
Vừa đúng lúc Dương Chu từ thang máy đi xuống. Đằng sau hắn còn xuất hiện thêm một cô gái trang điểm xinh đẹp. Người đẹp vừa bước ra thì lập tức bị một đám người vây quanh.