Cho nên những người muốn cướp đoạt Ngự Quỷ thuật đều thất vọng quay về.
Nhưng cũng có người mở ra một lối đi riêng.
Khi đó, người của Thiên gia chết và bị thương vô số, một gia tộc khổng lổ vậy mà không bao lâu sụp đổ, tự mình mai danh ẩn tích.
Sức mạnh của người của Thiên gia có quan hệ với số lượng độ quỷ, số lượng độ quỷ càng nhiều, sức mạnh càng mạnh mẽ.
Theo thời gian trôi qua, huyết mạch người Thiên gia càng ngày càng ít.
Ước chừng ba trăm năm trước, có một nhóm người, lại cố gắng tạo ra Ngự Quỷ thuật.
Chỉ là sau cùng độ quỷ chuyển thành luyện quỷ.
Không có người có huyết mạch Thiên gia, không còn cách nào độ quỷ.
Nhưng cũng chính vì vậy, sức mạnh của bọn họ giảm bớt nhiều.
Có điều sau khi lập quốc không cho phép thành tinh, sức mạnh của quỷ đã dần dần yếu bớt, đến bây giờ quỷ bình thường muốn hại người cũng không làm được.
Sau khi lập quốc không cho phép thành tinh? Còn có việc như vậy sao?
Lưu Tuyền giải thích là vì người của Thiên gia càng ngày càng ít, nếu như sức mạnh của quỷ quá mạnh mẽ, cuối cùng thế giới này chỉ sợ sẽ là thế giới của quỷ.
Quy tắc thiên vị loài người.
Cho nên sức mạnh của quỷ bị suy yếu.
Minh Thù cũng không đi sâu vào vấn đề đó: “Trời phạt là cái gì?”
“Trời phạt dùng để quản thúc Thiên gia các người, một khi các người tiếp thu thỉnh cầu chấp niệm của quỷ, nhất định phải hoàn thành. Không phải yêu cầu hợp lý, các người không thể tiếp nhận, nếu như tiếp nhận, cũng sẽ chịu trời phạt.”
Chấp nhiệm thỉnh cầu hợp lý sẽ được tiếp nhận, hoàn thành chấp niệm của quỷ.
Không hợp lý sẽ giết chết…
Khó trách lão quỷ kia lại né tránh không nói.
“Vậy làm sao xác định hợp lý hay không hợp lý?” Không có tiêu chuẩn, chẳng lẽ là mình cảm thấy hợp lý là hợp lý?
“Quy tắc cụ thể, là nội bộ Thiên gia các người lưu truyền xuống, ta cũng không phải người của Thiên gia, làm sao biết được tuyên chuẩn phán xét thế nào là hợp lý hay không hợp lý.”
Minh Thù lại hỏi: “Bà quen biết cha tôi?”
Lưu Tuyền phất tay: “Không biết, những gì cô cần biết ta đều nói cho cô hết rồi, đi thôi.”
“Bà biết cha tôi tên là gì, làm sao nói không quen?”
“Một đời cha cô là người của Thiên gia, tôi biết tên ông ta có gì kỳ lạ đâu?” Về việc này Lưu Tuyền không nói dối, bà ta thực sự không biết Thiên Lễ.
Nhưng hành động này chỉ có Thiên Lễ, nhìn thấy người của Thiên gia, đương nhiên sẽ nghĩ ngay tới con cháu của Thiên Lễ.
Minh Thù như có điều suy nghĩ xuống núi.
Hóa ra người của Thiên gia lợi hại như vậy…
Có tiền đồ, có tiền đồ.
Cái mà Diêu gia sửa đổi là Ngự Quỷ thuật được cải tiến về sau, ông Diêu muốn hoàn chỉnh Ngự Quỷ thuật, đáng tiếc Ngự Quỷ thuật không phải là một quyển bí kíp, nó tồn trong huyết mạch người Thiên gia.
Cho nên...
Ông Diêu không giết cô.
Cũng có lẽ là ông Diêu căn bản không biết việc này.
Cha của nguyên chủ mất tích và ông Diêu có quan hệ gì không?
Nếu là không có quan hệ... Trong kịch bản vì sao Diêu Doanh phải đối phó với cô như vậy?
Xem ra sau khi trở về phải tìm ông Diêu tâm sự, nói một chút đạo lý.
Khoảng cách giữa Quỷ Diện sơn và Tứ Cảnh sơn cũng hơi xa, Minh Thù thuận đường trở về.
Bóng đêm mịt mờ, xa xa lại hình như có gì thổi tới...
Tốc độ cực nhanh.
Chớp mắt đã đến trước mặt Minh Thù.
Âm khí đánh tới, Minh Thù né sang một bên, tránh khỏi tấn công của bóng đen kia.
Vô số bóng đen, liên tiếp hiện lên.
Bóng quỷ trùng điệp, dày đặc đan xen.
“Hừ...” Minh Thù nhìn về phía đám quỷ này: “Nhiều quỷ như vậy, muốn dọa chết ta kế thừa đồ ăn vặt của ta sao?”
Cũng không biết quỷ có hiểu những gì Minh Thù nói không, đồng thời xông tới.
Những bóng đen cùng với sức mạnh tà khí xông tới, Minh Thù ngửa đầu cảm thán.
Nhiều quỷ như vậy...
Đáng tiếc không thể ăn được.
Lúc con quỷ đầu tiên sắp sửa tiếp cận cô, hình bóng cô bất ngờ biến mất, một đám quỷ đánh vào khoảng không.
Tiếp theo là tiếng quỷ khóc sói tru bên trong núi hoang truyền ra.
Cách đó không xa bên trong vùng hoang dã.
Một người đàn ông ngồi xếp bằng dưới đất phun ra một ngụm máu tươi.
“Chuyện gì xảy ra?” Ông Diêu lập tức tiến lên, trên mặt có vẻ khiếp sợ hơn là lo lắng.
Người đàn ông vừa phun máu, hơi thở mong manh: “Thiên Tuế kia... Rất lợi hại.”
“Chỉ là một con nhóc, có thể lợi hại đến đâu.” Ông Diêu không quá tin tưởng: “Trước đây Thiên Lễ chúng ta cũng có thể đối phó được.”
Người kia sắc mặt trắng bệch lắc đầu: “Không giống nhau.”
Hắn là người điều khiển đám quỷ kia, hắn có thể cảm giác được rõ ràng.
“Thiên Tuế không phải dùng Ngự Quỷ thuật.”
Đó là một loại khí tức xa lạ, sức mạnh còn mạnh mẽ hơn.
“Không phải Ngự Quỷ thuật?” Ông Diêu chụp lấy bả vai người kia, vội vàng hỏi: “Không phải Ngự Quỷ thuật thì là cái gì? Còn so với Ngự Quỷ thuật lợi hại hơn sao? Lẽ nào lão già Thiên Lễ kia còn lưu lại thứ gì cho cô ta?”
Người kia làm sao mà biết được, hắn bị một cái chụp kia của ông Diêu lúc này không ngừng hộc máu, hai mắt trắng dã.
“Phế vật!”
Mắt thấy người kia hôn mê, ông Diêu tức đến mức chửi ầm lên.
“Gặp phải tôi, không thể trách hắn là phế vật.”
Giọng nói đột ngột từ trong bóng tối truyền đến, lông tóc ông Diêu dựng cả lên: “Ai!”
“Là tôi.”
Trong bóng tối, Minh Thù vén cỏ dại đi tới, trong tay cầm theo một cành cây, trên nhánh cây rất nhiều quả, mà lúc này cô đang hái quả trên cành cây ăn.
Dáng vẻ nhàn nhã, dường như đi dã ngoại.
Ông Diêu hạ giọng: “Thiên Tuế!”
Minh Thù mỉm cười: “Không cần đa lễ.”
Ông Diêu mơ hồ, một lát sau mới phản ứng được, mình bị chiếm tiện nghi.
“Ông tìm tôi à?” Minh dạo bước về phía trước: “Tìm tôi cứ gửi thiếp mời tới là được, cần gì phải phiền toái như vậy chứ? Dã ngoại hoang vu, mang nhiều tiểu quỷ như vậy tới tìm tôi, dọa tôi phải ăn mấy trái cây liền.”
Ông Diêu cho rằng lần này bắt giữ dễ như trở bàn tay, cho nên chỉ dẫn theo một người.
Dù sao việc như thế này, càng ít người biết càng tốt.
Nhưng bây giờ tên kia đã hôn mê, chỉ còn lại có một mình hắn.
Trong lòng ông Diêu mặc dù không tin Minh Thù lợi hại như vậy, nhưng thân thể lại rất thành thật, phòng bị lui về phía sau.
“Thiên Tuế, cô cho rằng cô là đối thủ của tôi sao?”
“Không cho rằng.” Minh Thù đung đưa lá cây xào xạc, khẽ cười một tiếng: “Tôi chắc chắn.”
“Phụt.”
Ông Diêu suýt chút nữa bị tức đến phun máu ba lần.
Con nhóc này cuồng vọng như vậy sao?
Ông Diêu vung tay lên, một con quỷ thân hình to lớp xuất hiện giữa khoảng không, âm khí bao phủ xung quanh, nhiệt độ toàn bộ không gian nhanh chóng giảm xuống.
“Là cô tự tìm tới cửa, cũng đừng trách tôi.”
Khuôn mặt ông Diêu âm trầm, hạ lệnh cho con quỷ bên cạnh, phải bắt sống.
Minh Thù hờ hững hái xuống trái cây cuối cùng ở trên cành cây, lúc con quỷ đến, huy động cành cây.
Tốt xấu gì cũng là quỷ khổng lồ, không bị đập phát chết luôn nhưng bị đánh bay.
Vẻ mặt khiếp sợ hiện lên trên khuôn mặt của ông Diêu.
Sao có thể...
Thiên Lễ đối phó với những con quỷ hắn luyện ra này cũng rất tốn công sức, bây giờ hắn đã luyện hóa nhiều năm như vậy, lại không đỡ được một cái vung lên tùy ý của con nhóc này?
Ông Diêu bắt đầu lui về phía sau.
Nhìn tới một chỗ nào đó, ánh mắt của hắn lập tức dừng lại, vội vã chạy về một bên.
Đồng thời một con quỷ xuất hiện, nhanh chóng vây quanh người đang đi tới bên này.
“Dừng tay!” Hắn nhìn Minh Thù hét lên: “Dừng tay! Nếu không... Tôi giết hắn!”
Minh Thù vung cành cây quét vào con quỷ trên đầu, con quỷ kia lập tức tan thành tro bụi.
Cô nhìn sang chỗ ông Diêu, Cố Tri dường như mê mang đứng tại chỗ, thân thể cứng ngắc không thể động đậy.
“Ông có bản lĩnh thì cứ giết đi.” Minh Thù tiếp tục huy động cành cây, quét về phía con quỷ còn lại.
Cố Tri: “...” Đánh vợ, không có gì xấu.