Giáo sư đã xem qua tài liệu, ông ta chỉ nhìn tài liệu đã phác họa ra bức tranh tâm lý.
Nhưng vì manh mối có hạn nên bức tranh tâm lý của giáo sư cũng khá mơ hồ.
Minh Thù ăn xong miếng khoai tây chiên, giáo sư cũng vừa phân tích xong.
Trần Văn như có điều suy nghĩ, Cố Tri thì có chút nhàm chán nhìn bàn trà, lá trà dựng đứng bên trong chiếu vào đôi mắt hắn như từng thanh kiếm sắc bén.
Giáo sư thở dài: “Manh mối nhiều một chút thì tôi có thể đưa ra bức tranh chuẩn xác một tí, thu hẹp đối tượng tình nghi.”
Bức tranh tâm lý này nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa ra giới tính, tuổi tác, chiều cao, ngoại trừ thủ đoạn gây án quái dị kia, hiện trường không có để lại bất cứ manh mối có tính đại diện nào.
Trần Văn: “Hung thủ quá tinh vi, có đầu mối mới tôi sẽ lập tức gửi cho giáo sư.”
Giáo sư gật đầu: “Vụ án này ảnh hưởng rất rộng hy vọng các cậu sớm phá án, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp các cậu.”
“Vâng, chúng tôi sẽ làm được.” Trần Văn đứng dậy: “Giáo sư, vậy chúng tôi đi trước.”
Trần Văn và Minh Thù đi ra trước, sau đó Cố Tri cũng theo sau.
Tay hắn cầm túi như cười như không nhìn Trần Văn.
“...” Nhìn hắn như vậy làm cái gì? Trần Văn hắng giọng: “Cố tổng đội trưởng, cục tỉnh muốn nhúng tay vào vụ án này sao?”
Giọng Cố Tri réo rắt: “Lâu như vậy chưa phá án được, giao cho cục tỉnh có vấn đề gì sao? Văn kiện cũng đã đến cục cảnh sát thành phố, về sau đội chuyên án 516 do tôi phụ trách.”
Trần Văn: “...”
Tuy là tác phong người này có chút vấn đề, nhưng năng lực... và tác phong của hắn không có quan hệ trực tiếp.
Hắn chỉ tùy tiện hỏi một câu, ai biết được câu trả lời như vậy, nói không tự ái cũng không phải.
Nhưng người ta là cục tỉnh, Trần Văn không dám đắc tội.
“Cô mới vừa nói muốn đi đâu?” Trần Văn quay đầu hỏi Minh Thù.
“Hoan Lạc Thành.”
Cố Tri đang đi phía trước quay đầu nhìn, ánh mắt như có như không lướt qua cô: “Cố vấn các người mời... đều là loại này?”
Minh Thù nheo mắt: “Loại nào?”
Cố Tri dùng ánh mắt kén chọn, đánh giá cô, từng chữ từng chữ nói: “Yếu, đừng, ra, gió.”
“Cố tổng đội trưởng, cố vấn không phải là người tiền tuyến bắt người...” Trần Văn nhịn không được phản bác.
“À, tôi chỉ tùy tiện nói một chút.”
“...” Bây giờ hắn đã biết tại sao tác phong người này kém như vậy.
Hắn còn muốn đánh chết Cố Tri.
Đừng nói nữa...
Trần Văn nhìn thấy Minh Thù chạy về phía Cố Tri, dùng tốc độ quái dị ra chiêu với Cố Tri.
Cố Tri tốt nghiệp trường cảnh sát, thân thủ không cần phải nói.
Nhưng cô gái yếu đừng ra gió này lại đánh nhau với Cố Tri, không lép vế chút nào... đáng tiếc sức lực có chút phù phiếm.
Cố Tri bỏ cô ở hàng rào phòng vệ trên hành lang, Minh Thù dùng sức đạp một cái cả người đánh về phía Cố Tri.
Cố Tri chẳng biết tại sao dừng một chút sau đó đã bị Minh Thù ép xuống đất, nữ vương khí chất ngời ngời đạp xuống nói: “Tôi yếu không ra gió? Hả?”
Lúc trẫm đánh thiên hạ vô địch, không biết ngươi còn đang ở nơi nào chơi bùn.
Nhìn Cố Tri không biết đang vui hay đang giận, ngược lại Trần Văn khá là quái dị.
Hắn nhanh chóng tiến lên trước kéo Minh Thù ra.
Cố vấn và người sắp đảm nhiệm chức lãnh đạo đánh nhau, hắn làm sao làm việc đây.
Minh Thù cũng không còn muốn đánh với Cố Tri, Trần Văn kéo cô, cô thuận thế buông hắn ra.
Cố Tri bình tĩnh như thường đứng dậy, phủi phủi bụi không có một chút nào: “Dữ như vậy, coi chừng không ai thèm lấy.”
Minh Thù nhếch miệng lộ ra một nụ cười ác liệt: “Tôi bao nuôi một trăm tám mươi tình nhân.”
Cố Tri: “...”
Cố Tri nhìn cô một cái nhẹ rên một tiếng, nghiêng đầu qua chỗ khác bặm môi đi về phía trước.
Đi ra đại học Y, Trần Văn đột nhiên nhận được điện thoại cần hắn lập tức trở về cục cảnh sát.
Trần Văn nói với Minh Thù một tiếng, lái xe rời đi.
Minh Thù đứng ở bên lề đường đón xe.
Một chiếc xe Bingley màu đen tuyền dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt của Cố Tri.
Hắn lái một tay, tay kia để lên trên cửa sổ xe nghiêng đầu nhìn cô: “Cô muốn đi Hoan Lạc Thành? Lên xe.”
“Vô sự bất ân cần, anh muốn làm gì?”
Có phải muốn cướp đồ ăn vặt của trẫm hay không!
“Cô cảm thấy cô có cái gì để tôi có ý đồ?” Trên mặt Cố Tri viết đầy xoi mói kén chọn.
“Xinh đẹp và tài hoa.” Minh Thù chí khí hùng hồn nói.
“Phụt... Ha ha.” Cố Tri thổi phù một tiếng bật cười, sau đó gục trên tay lái cười to: “Cô phải nhận thức kỹ lại mình một chút, nếu cô mua gương không nổi, tôi có thể tặng cô môt cái.”
Minh Thù vẫn mỉm cười: “Cảnh sát ngang nhiên công kích người dân, anh cảm thấy tiêu đề tin tức này như thế nào?”
Cố Tri: “...”
Cố Tri không cười nữa: “Tôi cũng đi Hoan Lạc Thành, nể mặt cô là cố vấn cục cảnh sát tiễn cô một đoạn.”
[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Cố Tri.]
Minh Thù: “...”
Trong lúc cô suy nghĩ, cô liền mở cửa xe đi vào.
Cố Tri nhếch miệng lên, không có dấu hiệu liền nhấn ga cả người Minh Thù ngửa ra sau.
Giọng nói sâu kín của Cố Tri vang lên: “Cố vấn Thiên, dây an toàn.”
Minh Thù kéo dây an toàn, liếc mắt nhìn Cố Tri: “Anh có bản lĩnh đừng dừng xe.”
“Sao? Cố vấn Thiên muốn ở trên xe làm chuyện bậy bạ với tôi?” Lông mày Cố Tri nhếch lên, động tác khoe khoang này khiến người ta cảm thấy côn đồ nhưng không phản cảm.
Lúc này khuôn mặt là chính nghĩa...
Phỉ!
Đồ ăn vặt mới là chính nghĩa!
“Nếu sát nhân nói là vô nghĩa thì chính là vậy.”
“Biết luật phạm luật, tội càng nặng hơn.”
“Mười tám năm sau lại là một hảo hán.”
“Cố vấn Thiên nghĩ thật hay.”
Minh Thù lộ ra một hàm răng trắng: “Cho nên, không có việc gì đừng kiếm chuyện với tôi.”
Trẫm đánh chết ngươi.
Cố Tri không biết là bị kinh sợ, hay không muốn nói với Minh Thù, sau đó không nói với nhau lời nào.
“Reng reng reng...”
Cố Tri đổi tay cầm tay lái, đưa tay lấy điện thoại.
“Alo.” Có thể là lười cầm, sau khi nhận liền mở loa ngoài.
“Cố đội trưởng, ở đâu vậy?”
“Tra án.”
“Tra án gì, không phải bản án trong tay cậu đã kết thúc rồi sao?”
“Ôi, anh à, gọi điện thoại gì vậy, không phải nói rất vui vẻ sao?”
Minh Thù nghiêng đầu, nụ cười nhợt nhạt.
“...” Người đầu dây bên kia im lặng một lát: “E hèm, Cố đội trưởng cậu cố gắng điều tra nha, tôi còn báo cáo chưa viết, tôi viết báo cáo trước.”
“Tút tút tút...”
Cố Tri nhìn về phía Minh Thù, trong đôi mắt mang theo ý cười: “Cô muốn vui vẻ với tôi thế nào, hả?”
Minh Thù không chút yếu thế hất cằm, hỏi ngược lại: “Anh nghĩ thế nào là vui vẻ?”
“Két...”
Lốp xe và mặt đất ma sát, tạo ra âm thanh chói tai.
Cố Tri cởi dây an toàn ra, nghiêng người qua: “Cố vấn Thiên nghĩ vui vẻ là thế nào thì chúng ta vui vẻ như thế đó.”
Cố Tri rất nhẹ nhàng khoan khoái, lúc dựa vào cô, có một hơi thở nam tính phả vào người cô.
Hắn không chớp mắt nhìn Minh Thù.
Minh Thù bình tĩnh bỏ một viên kẹo vào trong miệng: “Tin ngày mai không cần lo đâu, đội trường tỉnh cục nào đó, bắt nạt một cô gái nơi đông người... Này, anh đi đâu vậy, tôi còn chưa nói xong mà.”
“Rầm!”
Cửa xe bị mở ra.
Minh Thù không tiếng động cười, tiểu yêu tinh muốn đấu với trẫm sao.