Nhìn con rắn kia bị xoắn thành quẩy, còn không gỡ ra được, tròng mắt của những người quay về đều muốn rớt ra.
Khoảng thời gian bọn họ rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người trở về là hộ vệ của Phượng Thành, cũng không thấy tung tích của Tiêu Như Phong và Phượng Thành đâu, hai người họ biến mất ở một nơi kỳ quái, bọn họ tìm một vòng không thấy người, đành quay về gọi hỗ trợ.
Mạng của Phượng Thành đương nhiên quan trọng hơn con rắn ngu xuẩn kia, nên hộ vệ hấp tấp rời đi, đám người Bạch Yên Nhiên không nhúc nhích, đứng cách con rắn ngu xuẩn này rất xa.
Đám lửa càng lúc càng lớn đã tràn ra sát rìa, mọi người phải rời khỏi chỗ này tiếp tục đi về phía trước.
Cũng có người muốn ra tay với con rắn ngu xuẩn này, nhưng vừa mới tiến lại gần đã bị nó dọa cho chạy về.
Tuy nó có hơi ngu nhưng thực lực vẫn còn, người bình thường đi tới không phải là muốn chết sao?
“Phì phì!”
Đám con người ngu xuẩn các ngươi, quay lại cho ta không được đi.
Minh Thù chờ những người đó rời khỏi, lúc này mới cầm trứng màu đã không còn hơi thở đến gần con rắn:
“Ta hỏi ngươi một chuyện, nếu ngươi trả lời được ta sẽ thả ngươi ra.”
“Hừ, loài người chẳng tốt đẹp gì, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin lời ngươi sao?”
Con rắn cực kỳ nghi ngờ.
Minh Thù không để ý cười cười: “Vậy ngươi cứ tiếp tục vậy đi.”
Con rắn thấy Minh Thù xoay người rời đi, có chút nghi hoặc, sau đó vội vã gọi:
“Ngươi đứng lại.”
Minh Thù xoay người nhìn nó.
Đôi mắt con rắn vàng óng híp thành đường thẳng, nó thè lưỡi rắn đỏ tươi:
“Ngươi muốn hỏi gì?”
Nó tuyệt không muốn người này giúp đỡ, nhưng cái trứng kia nó muốn lấy.
Loài người gian xảo, rắn cũng gian xảo.
Minh Thù đưa trứng màu trong tay lên: “Đây là trứng gì?”
“Ngươi đưa cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Minh Thù cân nhắc một chút vứt trứng cho nó, con rắn dùng đuôi còn có thể hoạt động cuốn lấy, nó còn chưa kịp biểu lộ ra tâm trạng vui mừng, đã bị tạt một xô nước lạnh:
“Nó đã chết, sao nó lại chết? Ngươi đã làm cái gì?”
Nó bị ngu hả? Đối thoại của mình và các chủ Túy Hoa các kia nó không nghe thấy sao?
“Ngươi cũng không nói ngươi muốn sống hay chết.”
Minh Thù vô tội buông tay, ý cười dịu dàng.
“A!”
Con rắn nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể bị xoắn lại dường như quay cuồng, thân thể khổng lồ như núi chuyển động khiến mặt đất đều rung theo.
“Này này ngươi bình tĩnh, trứng này cũng không phải ta hại chết, là tiểu yêu tinh lúc nãy, ngươi tìm hắn đi.”
Minh Thù nhìn con rắn đang phát cuồng, nhanh chóng đổ hết tội lên đầu nam nhân kia.
Chỉ số thông minh của con rắn đúng là đáng lo ngại, vừa nghe Minh Thù nói đã vẫy đuôi một cái, hung hăng vứt trứng màu cho Minh Thù, lửa giận ngút trời nói:
“Đây là trứng của thần thú, ăn nó là ta có thể lên cấp, thật đáng nguyền rủa tên kia ở đâu ta muốn tìm hắn tính sổ.”
Trứng thần thú?
Thứ đồ chơi này là chuẩn bị cho nữ chính sao?
Minh Thù nhớ lại cốt truyện, hình như nữ chính giả thực sự có được một con thần thú trong sơn mạch Ma Phong, khi đó không có nàng xen vào, cốt truyện phát triển rất tuần tự, nữ chính giả cứ thế, lội ngược dòng có được những bảo bối quý giá, thăng cấp vô cùng nhanh.
Sao trẫm lại giỏi như vậy chứ.
[…]
Cái kiểu gì vậy, sao đang tự dưng từ hồi ức, lại nhảy sang tự khen mình thế?
Minh Thù cầm trứng thần thú đã chết ra ngoài, con rắn liền vội vàng:
“Này, loài người ngươi nói cởi trói giúp ta cơ mà.”
“Ta có nói sao?”
Minh Thù quay đầu lại mỉm cười, một lát sau chợt thốt lên:
“À, có nói, thế nhưng lúc đó là ta nói điều kiện trao đổi, thế nhưng ngươi lại sửa lại điều kiện, cho nên... Ta không thể giúp ngươi...”
Thả ngươi, rồi ngươi lại làm khó dễ ta thì sao, ta mới không ngu như thế.
Minh Thù có chút tiếc hận liếc mắt nhìn con rắn, gật gù nhảy ra khỏi đám lửa.
Con rắn: “...”
Ánh mắt cuối cùng kia của nàng là có ý gì?
Tiếc hận cái gì?
Tiếc vì không ăn được nó sao?
Vì sao nó lại có ý nghĩ đáng sợ này.
A! Tức giận!
Con rắn vô vùng bực tức, loài người xấu xa quả nhiên gian xảo.
Tiến vào Long Cốt Sơn chân như giẫm trên lò luyện đơn, trong không khí bốc lên hơi nóng cuồn cuộn, tiếng da bị nứt khô kêu lên tanh tách.
“Đây rốt cuộc là cái nơi quái quỷ gì thế?”
Bạch Yên Nhiên đưa tay quạt quạt, nhưng phả tới chỉ toàn là hơi nóng, cô ta ho một cái rồi nhanh chóng thả tay xuống.
“Sao chúng ta không chờ đám người Thất vương gia chứ? Chúng ta đi như thế này có thể ra được ngoài không?”
“Chúng ta chờ nơi đó cũng không an toàn.”
Lửa lớn như vậy có thể đốt tới bọn họ bất cứ lúc nào, còn có con rắn kia.
“Chức Phách đâu?”
Mọi người quay đầu lại phát hiện, người lúc trước còn theo sau họ, lúc này lại không thấy đâu nữa. Bọn họ có thể đi xa như vậy cũng là bởi vì Chức Phách đi theo sau, nhưng bây giờ không thấy người đâu?
Có người quay lại tìm, một lát sau trở lại sắc mặt quái lạ: “Ở phía sau... Đang ăn.”
Mọi người: “...”
Lúc này, nàng còn có tâm trí ăn gì sao.
Sao nàng không ăn cho chết luôn đi!
“Yên Nhiên, cô đi hỏi xem rốt cuộc phải thế nào mới ra ngoài được, chẳng phải cô ta có bản đồ sao?”
Một nữ nhân nhìn vào Bạch Yên Nhiên.
Bạch Yên Nhiên bị Minh Thù đánh cho tơi tả, cho dù có ngốc đến thế nào đi nữa thì cũng phải biết suy nghĩ, đối với đề nghị của người này cô ta chỉ hừ một tiếng:
“Muốn thì ngươi đi mà hỏi.”
“Chả phải cô ta rất thân thiết với cô sao? Yên Nhiên, chúng ta đều muốn thoát khỏi chỗ này, tiếp tục đi như vậy sớm muộn gì chúng ta cũng phải bỏ mạng nơi đây.”
Bạch Yên Nhiên tiếp tục hừ lạnh, cô ta sẽ không đi tìm con tiện nhân trúng tà kia.
Mọi người nhìn nhau: “Nghỉ ngơi tại chỗ một lúc đi.”
Rất nóng, tất cả mọi người chỉ có thể đứng. Độ nóng cao như vậy bốn phía lại xanh ươm tươi tốt, không có chút gì héo rụi, khung cảnh quái lạ này càng làm cho người ta ớn lạnh.
Rốt cuộc bọn họ ở chỗ nào?
“Bạch Yên Nhiên cô làm gì vậy, trả lại cho ta!”
“Đương nhiên là ta uống trước.”
Bạch Yên Nhiên cầm bình nước, vẫn cái dáng vẻ tiểu thư kiêu ngạo ra lệnh:
“Ngươi buông tay cho ta.”
“Bạch Yên Nhiên, cô đừng có quá đáng đây là nước của ta.”
Trong hoàn cảnh này nước rất quan trọng, đương nhiên không muốn đưa cho cái cô tiểu thư đỏng đảnh Bạch Yêu Nhiên này.
“Cái gì là của ngươi, ngươi chỉ là con chó của bổn tiểu thư thôi.”
Bạch Yên Nhiên trực tiếp ra tay, hận ý đan xen trong mắt, lúc cô ta bị con rắn bắt, cầu cứu nhưng những người này dường như đều không nghe thấy.
“Bạch Yên Nhiên cô đủ rồi đấy!”
Có người thấy chướng mắt, tiến lên giật lại bình nước trong tay Bạch Yên Nhiên.
“Cô đừng có quá đáng, cô còn tưởng bây giờ đang ở Bạch gia sao?”
Lúc trước, mọi người đều nhịn cô ta là vì Bạch gia, còn lúc khó khăn này có thể sống hay không còn khó nói, trong lòng mọi người vốn đã đầy oán giận, Bạch Yên Nhiên lúc này không khác gì ngòi nổ, khiến cho mọi mũi dùi đều nhắm vào Bạch Yên Nhiên.
Bạch Yên Nhiên nhìn đám người đối diện giận đến mức cười lớn, chỉ ngón tay vào bọn họ:
“Các người giỏi lắm đều muốn tạo phản đúng không? Trước kia là ai năn nỉ để đi theo ta hả?”
Sắc mặt mọi người càng lúc càng khó coi.
“Nếu cô không phải tiểu thư của Bạch gia, sẽ chẳng ai thân thiện với cô, tính tình của cô ai chịu nổi?”
Người mới vừa bị giành nước tức giận nói lại.
Bạch Yên Nhiên nắm chặt bàn tay lại, thần sắc dữ tợn:
“Chờ ta ra ngoài rồi... Sẽ cho các ngươi biết tay.”