Khói bụi mịt mù, Cừu Phú cùng Trang Tĩnh ngã vào một bên xe, trên thân hai người bị nổ có chút chật vật, nhưng không có bị thương.
“Đại ca.”
Trang Tĩnh nhanh chóng đỡ người lên.
Cừu Phú nhìn về phía biệt thự bên kia, Minh Thù đang đứng tại cửa chính, một số người đứng bên cạnh, trong tay đều cầm vũ khí.
Người Cừu Phú mang đến sau khi phát sinh nổ tung đã bị bom nổ chết gần hết, lúc này tất cả mọi người xông tới.
Hai bên hình thành cục diện đối nghịch.
“Nguyên Miểu!” Cừu Phú sắc mặt âm trầm: “Cô muốn nổ chết tôi?”
Minh Thù giương môi khẽ cười: “Anh vẫn thật là... Đoán sai rồi, nếu là tôi, cũng sẽ không để anh sống sót.”
“Đây là địa bàn của cô, không phải cô thì là ai? Nguyên Miểu, cô thật đúng là làm ra được!” Hôm nay hắn mang theo thành ý đến mời cô trở về, cô lại đối với hắn như vậy?
“Bên ngoài biệt thự không thuộc quyền quản lý của tôi...” Minh Thù cười một chút, đột nhiên nhận nồi: “Chính là tôi làm, thì sao?”
Hiệp sĩ cõng nồi Minh Thù online.
Người phía sau Cừu Phú lập tức cầm súng lên đạn.
“Cô...”
“Làm cái gì làm cái gì!” Lão Đại cầm súng nhắm vào bọn hắn.
Bầu không khí đột nhiên khẩn trương lên.
Bốn phía biệt thự lần lượt xuất hiện người, người hôm nay Cừu Phú mang theo so với Minh Thù bên này rõ ràng không chiếm được ưu thế.
Cừu Phú thần sắc nghiêm nghị: “Nguyên Miểu, cô nhớ kỹ cho tôi.”
Minh Thù mỉm cười gật đầu: “Tôi sẽ nhớ kỹ.”
Cừu Phú: “...”
Cừu Phú lên xe rời đi, Trang Tĩnh nhìn Minh Thù một chút, cũng lên xe theo.
“Đại ca, cứ để như vậy?”
Cừu Phú nhìn đám người đứng ven đường đang nhìn chằm chằm hắn, xanh mặt: “Cô ta bên này có nhiều người như vậy, cùng cô ta náo, khẳng định không chiếm được lợi thế.”
“Thế nhưng...”
Cừu Phú đưa tay, dùng ánh mắt ra hiệu cô ta đừng nói nữa.
-
Bất quá một canh giờ, Minh Thù liền nghe nói đoàn xe của Cừu Phú bị Thanh Long Hội phục kích.
Hai bên giao chiến, trọn vẹn đánh hơn hai giờ.
Nghe nói Cừu Phú bị thương, mặc dù cuối cùng cũng không để Thanh Long Hội chiếm được thế tốt.
Nhưng việc này đã để hai thế lực lớn triệt để khai chiến.
“Bà cô nhỏ, có phải cô làm hay không?” Lão Đại hào hứng chạy tới hỏi Minh Thù.
Minh Thù một mặt mờ mịt ăn hạch đào: “Liên quan gì đến tôi?”
“Không phải cô làm sao?” Lão Đại còn xém khoa tay múa chân: “Còn chuyện làm bọn hắn đánh nhau?”
“Không phải tôi.” Việc này trẫm thật sự chưa từng làm.
“Vậy người của Thanh Long Hội làm sao lại biết vị trí của Cừu Phú?” Phục kích chuẩn xác như vậy, xem xét chính là có người để lộ bí mật.
Minh Thù hỏi: “Trước đó người nổ xe Cừu Phú là ai a?”
Lão Đại nghẹn họng một chút: “... Không phải bà cô nhỏ sắp xếp người sao?”
“Tôi lừa bọn họ, tôi đi đâu sắp xếp người.”
“...”
Việc này cũng có thể lừa gạt a!
Đây không phải là kéo giá trị hận thù sao?
“Người kia bị nổ chết, chưa thấy qua.” Lão Đại ngờ vực: “Không phải cô sắp xếp, vậy ai sắp xếp?”
Minh Thù thuận miệng nói: “Nói không chừng trong nhóm bọn họ có nội gián thì sao?”
Cừu Phú đến nơi này của cô, nếu như không phải có nội gián, sao có thể có người biết?
Lão Đại ngẫm lại thấy có đạo lý, Cừu Phú thân là lão Đại của Phong Vân Môn, chắc chắn sẽ không nói cho tất cả mọi người biết —— hôm nay ta muốn đi ra ngoài.
Nhất định là có người tiết lộ hành tung của hắn.
“Bọn hắn đây là muốn đánh nhau sao?” Lão Đại xoa xoa tay, có chút chờ mong.
“Khó nói.” Minh Thù ném túi đồ ăn vặt trong tay ra: “Cái này cần phải xem Thanh Long Hội bên kia muốn cái gì.”
“Bọn hắn đều đã làm Cừu Phú bị thương, việc này có thể?” Lão Đại ngạc nhiên.
“Tiểu mỹ nhân a, đầy đủ lợi ích, cái gì cũng có thể.” Minh Thù mỉm cười.
Lão Đại: “...”
Lão Đại cảm thấy có chút mơ màng, hắn còn tưởng rằng Thanh Long Hội cùng Phong Vân Môn nhất định sẽ đánh nhau, ai biết mấy ngày trôi qua vẫn không có động tĩnh.
Thật chẳng lẽ giống như bà cô nhỏ nói?
Nhưng lợi ích gì mới có thể để hai thế lực lớn hòa bình như vậy?
Minh Thù để lão Đại tập hợp đội ngũ, bởi vậy hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Trong không gian của Minh Thù có một đống vũ khí lung ta lung tung, thú nhỏ nhét vào lúc nào cô cũng không biết, cô chính là một cái kho quân dụng di động.
Bởi vậy phần cứng bao no.
Lão Đại vẫn luôn huấn luyện liền thành —— mặc dù hắn cũng tò mò những vật này từ đâu tới.
Bất quá bà cô nhỏ lợi hại như vậy, chuyện này cũng không cần lo a!
Thời điểm lúc đầu những người này đến liền bị thủ đoạn của Minh Thù dạy dỗ qua, nào dám kiếm chuyện, hết thảy nghe theo cô an bài.
Một đám người hô hố bắt đầu huấn luyện.
Phong Vân Môn bên kia hai lần đến tìm phiền phức bị thiết bị vũ trang của Minh Thù bên này dọa cho phát sợ, sau đó cũng không lại đến nữa.
Nhưng Phong Vân Môn càn quét cũng không có đình chỉ.
Lấy Phong Vân Môn làm trung tâm, toàn bộ xung quanh đã quy hoạch đến địa bàn của Phong Vân Môn.
Bên trong thành phố có tiếng kêu thảm cùng tiếng súng, bất quá thoáng qua liền mất.
-
“Bà cô nhỏ, mấy ngày nữa lại qua ba tháng.”
Hôm nay Lão Đại vừa vào cửa liền ồn ào.
“Ừ.” Minh Thù đang cắt móng tay cho Nam Ẩn: “Nhóm người này mới tiến đến, lại muốn cướp vật tư.”
“...” Lão Đại nhìn hai người ân ân ái ái một chút, chỉ cảm thấy hoảng loakn: “Cũng không thể nói như vậy, dù sao cũng là điểm sống sót.”
“Điểm sông sót cướp của Thanh Long Hội hoặc là Phong Vân Môn càng nhanh.”
“...” Có đạo lý a!
Người còn sống sót trong tay cũng không chỉ còn một chút điểm sống sót.
Nhưng người mới...
“Vậy chúng ta lúc nào đi đoạt?” Lão Đại kích động, bọn hắn đã có nhiều người như vậy, còn có vũ khí, hoàn toàn không phải sợ.
Minh Thù nhìn lão Đại một chút, vuốt vuốt tay Nam Ẩn thổi thổi, sau đó mười ngón đã nhau: “Các người đã luyện xong?”
“Không kém bao nhiêu, có thể nổ súng là được, cũng không thể trông cậy vào người luyện thành xạ thủ a?”
“Luyện tập nhiều, đừng để bị người ta thu đầu người.”
“...”
Lão Đại gãi gãi đầu, những người kia hắn xem qua chính là lính quèn, không có điểm gây sợ, nơi nào cần phải hao tâm tổn trí như thế.
Chờ lão Đại lơ ngơ rời đi, Nam Ẩn mới mở miệng: “Gần đây em đều đang hỏi thăm tin tức của Phong Vân Môn, vì sao?”
Minh Thù nhéo mũi hắn một chút: “Câu lại nghe trộm tôi nói.”
“Em lại không có tránh tôi...” Nam Ẩn sờ mũi một cái.
Coi như hắn không muốn nghe, đôi khi cũng có thể nghe thấy, cái này không phải lỗi của hắn.
“Tôi cảm thấy Phong Vân Môn đang làm chuyện đại sự gì đó.” Minh Thù giải thích: “Thanh Long Hội sau lần giao chiến kia cùng Phong Vân Môn cũng biến thành có chút kỳ quái.”
“Chuyện đại sự gì?”
“Cậu không cảm thấy gần đây người trở nên càng ngày càng ít sao?”
Trước đó còn có thể nghe thấy tiếng súng cùng tiếng đánh nhau, hiện tại cơ hồ là không nghe được.
Trước kia ở bên ngoài ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy người đi thoảng qua, hiện tại ra ngoài, đi mấy con phố cũng không nhìn thấy một bóng người.
“Ừ...” Nam Ẩn mê mang hỏi: “Có quan hệ gì sao?”
Minh Thù nhún vai: “Không biết, cho nên mới điều tra.”
Nam Ẩn hạ mắt, chậm rãi “A” một tiếng.