Người chơi đùa trên lầu tương đối nhiều vì nhiều người trẻ tuổi.
Có điều ở thập niên này, có thể chơi đùa cũng chỉ có vài kiểu không có nhiều trò mới.
Trên lầu, được chia ra thành từng nhóm rõ ràng, cứ năm ba người tụ tập lại một chỗ.
Diệp Tây Phong đi lấy vài thứ cho Minh Thù, Minh Thù đứng chờ ở một chỗ ít người.
“Giản Hề, em cũng tới hả.”
Hàn Ứng mang theo một ly rượu đỏ ngăn cản lối đi của Minh Thù, nhìn lên vẻ mặt hắn dường như không hề tính toán việc lúc trước bị Minh Thù đánh.
Minh Thù liếc mắt: “Còn muốn bị đánh?”
Hàn Ứng: “Em gái nhỏ à, cá tính cũng được, nhưng đừng mạnh mẽ quá ở đây cũng không tốt lắm.”
Minh Thù hỏi một cách khiêm tốn: “Không tốt chỗ nào?”
Hàn Ứng nghiên người sang bên kia ra hiệu với Minh Thù: “Dễ đắc tội với người khác.”
Minh Thù “ồ” một tiếng, không để ý lắm hỏi lại: “Đắc tội thì đã làm sao?”
Cô còn đắc tội với ít người sao?
Thêm một người không nhiều lên.
Bớt một người cũng không ít đi.
Minh Thù bày tỏ không quan tâm.
Hàn Ứng: “…”
Đắc tội đương nhiên không có đồ ngon để ăn.
Ánh mắt của hắn nhìn lên trên người Minh Thù một vòng, ánh mắt dưới lớp kính dường như có ẩn núp một con ác thú, hắn nhếch miệng: “Xem ra Giản Thư bảo vệ em rất tốt.”
Minh Thù chỉ mỉm cười.
Hàn Ứng giơ ly rượu lên: “Hẹn gặp lại em.”
Hàn Ứng xoay người rời đi, quay sang nói chuyện với người bên cạnh.
Diệp Tây Phong mang đồ về, cau mày hỏi: “Hắn nói gì với cô?”
“Nói hắn là đầu heo.”
“…”
Giọng nói Minh Thù không hề nhỏ, Hàn Ứng đang ở cách đó không xa hoàn toàn có thể nghe được Minh Thù mắng mình.
Hàn Ứng quay lưng về phía Minh Thù, hắn cúi đầu chỉnh lại gọng kính, một lát sau ngẩng đầu lên tiếp tục nói chuyện cùng với người bên kia.
-
Khi bữa tiệc diễn ra được một nửa, Diệp Tây Phong bị ông Diệp gọi đi.
Minh Thù ăn đồ ăn vặt Diệp Tây Phong mang tới, nhìn những người phía trên đài.
Lê Mộng cũng tới, lúc này đang bị Hàn Thiến cùng mấy chị em cô mang theo vây quanh, nghe tiếng hẳn không phải là chuyện gì tốt.
Lê Mộng đẩy người cản trở mình bước lên trước mấy bước.
Một nữ sinh mặc váy màu hồng nhạt kéo nào trở lại, hai người giằng co đi tới gần Minh Thù.
Ánh mắt Lê Mộng đảo qua Minh Thù, lúc nữ sinh mặc váy màu hồng nhạt kéo cô, cô vừa lùi về phía sau vừa xoay người liền đổi vị trí với nữ sinh váy màu hồng nhạt.
Nữ sinh mặc váy màu hồng nhạt không biết vì sao đứng không vững, đụng phải Minh Thù.
Nếu như không để ý bị đụng trúng, Lê Mộng cảm thấy cô ta không nổi khùng lên cũng sẽ gây ra tiếng động, những người này cũng không dám tìm mình gây phiền toán nữa.
Nhưng là…
Minh Thù đưa ra một tư thế rất đẹp, đơn giản đỡ được nữ sinh mặc váy màu hồng nhạt.
“Cẩn thận một chút, làm rơi đồ ăn thật lãng phí.”
Nữ sinh mặc váy màu hồng nhạt ngửa đầu nhìn nữ sinh kia, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, vội vàng đứng vững: “Xin lỗi.”
Nữ sinh mặc váy màu hồng nhạt quay đầu chỉ về phía Lê Mộng: “Lê Mộng, cô cố ý!”
Lê Mộng hơi biến sắc.
Đồ thần kinh kia, làm sao…
Nữ sinh mặc váy hồng thấy Lê Mộng thất thần, tiến lên kéo cô vào trong góc.
Mấy nữ sinh chen chúc nhau, người bên ngoài chỉ là nhìn xem.
Bọn họ cũng đều biết Hàn Lê Mộng này là gia chủ Hàn gia phong lưu thành tính kia nhận làm con gái nuôi, rất nhiều người suy đoán cô là con gái riêng của ông ta.
Từ xưa đến nay, con riêng chính là một thân phận không được ai chào đón.
Có Hàn Thiến là thiên kim thực sự của Hàn gia bày mưu đặt kế, bọn họ cũng không muốn gây phiền toái.
-
Lê Mộng trên mặt bị hất rượu đỏ, cô đưa tay lau mặt, hai tay chống lấy bồn rửa tay trong cặp mắt tràn đầy hận ý.
Nếu như không phải do đồ thần kinh kia, cô bây giờ có lẽ đã là con nuôi nhà họ Giản.
Lúc trước đến cùng cô đã làm chỗ nào không tốt, để cho cô ta đột nhiên xa cách mình?
“Hận sao?”
Lê Mộng toàn thân lông tóc dựng đứng, mạnh mẽ xoay người.
Hàn Ứng dựa vào khung cửa, cười mà như không cười nhìn cô.
Hận ý trong đáy mắt Lê Mộng chớp mắt thu lại: “Anh trai…”
“Đừng gọi tôi như vậy.” Hàn Ứng nói: “Hàn Thiến không thích cô, tôi tất nhiên cũng không thích cô, vì cô không phải người của Hàn gia, tôi không biết cô dùng cách gì để cho ông ta nhận cô làm con nuôi còn mang cô về nhà, có điều cô phải rõ một điểm trong cái nhà này cô chỉ là người ngoài.”
Hai tay Lê Mộng nắm lại.
Cô đương nhiên biết cô là một người ngoài.
Nhưng nếu như cô không mượn ngoại lực, thân phận của cô quá hèn mọn.
Có thể đi vào Hàn gia, đương nhiên là vì cô trước khi trọng sinh biết một ít tin tức, mặc dù ở đời sau không phải là chuyện lớn gì, nhưng bây giờ… đối với gia chủ Hàn gia mà nói là điểm trí mạng.
“Tôi có thể giúp cô dạy dỗ Hàn Thiến.”
Lê Mộng kinh ngạc nhìn người con trai trước mặt.
Ánh mắt của người này ẩn sau mắt kính nhìn không thấy cảm xúc.
Nhà vệ sinh tí tách tiếng nước chảy, dường như vang lớn hơn mấy lần.
Ngón tay người kia ở trong tầm mắt: “Nhưng có một điều kiện.”
Ma xui quỷ khiến, Lê Mộng lên tiếng hỏi: “Điều… Điều kiện gì?”
“Giản Hề từng ở thôn của cô đúng không?”
Lê Mộng gật đầu.
Hàn Ứng hỏi: “Cô ta có nhược điểm gì?”
Nhược điểm?
Đồ thần kinh kia có nhược điểm gì… bệnh tim được coi là nhược điểm không?
Nhưng gần đây sắc mặt cô nhìn rất tốt, hoàn toàn không yếu đuối giống như trước kia còn ở trong thôn.
Hàn Ứng: “Không biết?”
Lê Mộng nắm vạt áo: “Cô ta…. có bệnh tim, việc này có được không?”
“Bệnh tim?” Hàn Ứng thì thầm một tiếng: “Hèn gì Giản gia cất giấu cô ta kỹ thế, Chậc chậc… Giản Thư à Giản Thư, lần này tôi xem anh sẽ phải làm sao bây giờ.”
Hàn Ứng lấy ra từ trong túi quần một cái khăn tay đưa cho Lê Mộng: “Vật này, một lát nữa cô để cho Hàn Thiến uống vào còn lại tôi sẽ sắp xếp.”
“Đây là cái gì?”
“Cô không cần phải lo, làm theo lời tôi bảo là được.”
-
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết từ lầu ba truyền tới.
Lúc Minh Thù và Diệp Tây Phong đi lên đã có không ít người, Hàn Thiến mặt cắt không còn một giọi máu đứng ở cửa, mấy chị em bên cạnh bám víu lấy nhau, dường như thấy cái gì cực kỳ đáng sợ.
Diệp Tây Phong là người của Diệp gia, hắn chen vào bên trong.
“Sao vậy?”
“Dao Dao… Dao Dao cô ấy…”
Khuôn mặt Hàn Thiến trắng bệch, chỉ vào trong phòng, không nói được hết câu.
Diệp Tây Phong liếc mắt nhìn vào bên trong, lập tức xoay người kéo Minh Thù đang muốn nhìn vào bên trong: “Đi gọi xe cứu thương, mấy người các anh dẫn hết khách ra ngoài.”
Trong phòng, nữ sinh mặc váy hồng nhạt co quắp trên mặt đất, chỗ cổ tay có một mảng lớn máu tươi.
Tự sát.
Lê Mộng lẫn trong đám người, nghe được tin tức này có chút kinh ngạc, cô cho rằng Hàn Ứng đưa vật đó là loại thuốc kia... thật không nghĩ đến sẽ khiến người ta tự sát.
Hơn nữa vì sao xảy ra chuyện lại là nữ sinh mặc váy hồng nhạt.
Minh Thù mặc dù chưa tiến vào, nhưng lúc xe cứu thương tới mang người đi, cô vẫn nhìn thấy nữ sinh mặc váy màu hồng nhạt dính một mảng máu lớn trên váy.
Trong bữa tiệc xảy ra chuyện như vậy, tuy là việc nữ sinh tự sát không rõ chuyện ra sao, nhưng Diệp gia là chủ nhân của bữa tiệc chắc chắn sẽ phải gánh chịu một phần trách nhiệm.
“Dao Dao không thể nào tự sát!” Đối mặt trước cảnh sát đến điều tra, Hàn Thiến có vẻ rất kích động: “Cô ấy làm sao có thể tự sát được, cô ấy tuyệt đối sẽ không tự sát!”
“Hàn tiểu thư, cô cảm thấy có người mưu sát?”
“Nhất định là có người hại cô ấy!” Hàn Thiến còn đang run rẩy, cô chợt nắm lấy cánh tay cảnh sát trước mặt: “Nhất định là có người hại cô ấy, các người phải tìm được hung thủ kia!”