Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 915: Chương 915: Thập kỷ chín mươi (26)




Không biết có phải là Hàn Ứng bị ảo giác hay không, hình như hắn thật sự nghe tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

“Cô…”

“Không cần khách sáo!” Giữa hai hàng lông mày Minh Thù tràn đầy ý cười.

Hàn Ứng tức đến mức toàn thân run rẩy, hắn xoay người kéo Giản Thư dậy: “Bây giờ tôi sẽ giết các người, cảnh sát tới thì đã sao.”

“À.” Sắc mặt Minh Thù không đổi: “Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.”

Hai tay Hàn Ứng giữ Giản Thư, ánh mắt sắc bén như con dao quét về phía Minh Thù, người sau vô cùng bình tĩnh thong dong dường như không hề quan tâm đến Giản Thư đang trong tay hắn.

Uy hiếp của hắn không đạt được hiệu quả.

Dường như hắn không trả lời, người đối diện cũng sẽ không làm gì.

Cô còn lấy đồ ăn ra? Cô ta đến xem trò vui sao?

Cái này... sao lại không giống với cách nghĩ của hắn?

Hàn Ứng mắt đảo xung quanh, tiếng còi xe cảnh sát vừa rồi chắc chỉ là ảo giác, bây giờ bên ngoài cũng không nghe thấy gì.

Hắn quát lên: “Cô có vấn đề gì?”

Lông mày Minh Thù cong lên: “Tại sao anh lại bí quá hoá liều đi bắt cóc anh trai tôi.”

Minh Thù có thể thấy Giản Thư ba lần bốn lượt ra hiệu bảo cô tránh đi, chứng minh người này không phải một người có thể tùy tiện đối phó.

Nhưng bắt cóc Giản Thư...

Nhìn thế nào cũng không bù đắp đủ thứ đã đánh đổi.

Cứ xem như hắn thực sự giết chết Giản Thư, hắn có thể đạt được cái gì?

Hàn Ứng giống như bị hỏi trúng tim đen.

Ánh mắt của hắn dao động qua lại ở chỗ Giản Thư và Minh Thù, giống như muốn tìm ra đáp án.

Nhưng căn bản là không có đáp án.

Hắn chính là muốn như vậy... trừ khử Giản Thư.

Chỉ cần nghĩ tới Giản Thư, hắn chỉ muốn giết hắn ta.

Giản Thư không ngừng lắc đầu với Minh Thù, ý bảo cô mau rời khỏi nơi này.

“Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì, tôi chính là muốn giết hắn!” Hàn Ứng thét lên: “Ngày hôm nay các người một kẻ cũng chạy không thoát!”

Minh Thù hơi nheo mắt lại nụ cười càng tươi sáng.

Cô hơi nhấc gậy lên, bước về phía trước: “Tại sao tôi phải chạy, tôi không chạy trốn.”

“Cô đừng tới đây!”

Hàn Ứng nổi giận gầm lên một tiếng.

Minh Thù tiếp tục đi về phía trước, mỗi một bước đều giống như đi vào tim Hàn Ứng.

“Cô đứng lại đó cho tôi, cô còn đi về phía trước một bước, tôi sẽ giết anh cô.”

Hàn Ứng bóp cổ Giản Thư, uy hiếp Minh Thù.

“Anh tôi vì tôi mà chết cũng không oán hận, đúng không anh?”

Thiếu nữ cười tủm tỉm nhìn Giản Thư.

Giản Thư sửng sốt, một lát sau chậm rãi gật đầu.

Hiển nhiên gật đầu?

Hàn Ứng: “…” Hai tên này điên rồi sao?

“Bụp!”

Sau lưng Hàn Ứng đau nhói, hắn liếc mắt về phía sau, Lê Nhạc chẳng biết lúc nào đã mở trói nện cái ghế xuống người hắn.

Theo bản năng, Hàn Ứng đẩy Giản Thư về phía Lê Nhạc cả người trốn phía sau Giản Thư.

Cái ghế đã đến đỉnh đầu Giản Thư, căn bản không thu lại được.

Một cây gậy từ trên trời xuyên qua cái ghế, chặn lại chân ghế, khó khăn lắm mới chặn được trên đầu Giản Thư.

Cái ghế bị nâng lên, Lê Nhạc buộc phải buông ra.

Gậy mang theo cái ghế cùng lúc ném về phía Hàn Ứng.

Hàn Ứng bị ghế đập vào, cái ghế làm bằng gỗ đập lên người Hàn Ứng lập tức tê liệt.

Hàn Ứng đau “hừ” một tiếng, lui vào vách căn phòng.

Hắn ngẩng đầu nhìn những người bên đó, Lê Nhạc đang cởi trói cho Giản Thư, Minh Thù khiêng gậy như cười như không nhìn hắn.

Hàn Ứng không những không giận mà còn cười: “Giản Hề ơi Giản Hề, nếu như em không phải là em gái của Giản Thư, có thể tôi thực sự sẽ thích em đó. Đáng tiếc... Đáng tiếc...”

Thân thể Hàn Ứng đã dính vào cửa sổ không có thủy tinh che chắn.

“Các ngươi đều đi chết đi!”

Hắn hung tợn nhìn chằm chằm bọn họ, sau đó giữ lấy bệ cửa sổ, nhào người nhảy.

Cùng lúc gian phòng tích một tiếng.

Đôi mắt Giản Thư trợn to nhào qua phía Minh Thù.

“Rầm rầm.”

Nổ tung văng ra cửa sổ Hàn Ứng bị đánh bay rớt xuống đống phế liệu, hắn mới vừa đứng lên đã thấy cảnh sát từ công trường bên ngoài xông vào.

“Không được nhúc nhích! Cảnh sát!”

“Giơ tay lên!”

Hàn Ứng: “…” Con nhỏ chết tiệt kia đúng thật báo cảnh sát.

“Rầm!”

Hàn Ứng liếc mắt nhìn tòa nhà bị sụp đổ, lại cười rộ lên sung sướng.

Hắn cũng không thiệt.

-

“Ặc ặc…”

Bụi bay nghẹt mũi, chỗ người ta sẽ cảm thấy khó chịu nhất chính là trái tim.

“Hề Hề... Hề Hề, cậu không sao chứ?”

Ánh sáng xung quanh mù mịt, có mùi máu tươi trên mặt của cô, tiếp đó là vị thuốc đông y quen thuộc, được đưa vào miệng mình.

“Hề Hề... Nhịn một chút, tôi lập tức đưa cậu ra ngoài.”

“Diệp Tây Phong...”

“Hề Hề tôi ở đây, đừng sợ, tôi sẽ đưa cậu ra ngoài.” Giọng nói Diệp Tây Phong hơi run rẩy, hắn cố đặt Minh Thù xuống chỗ bằng phẳng.

Minh Thù nhịn lại cơn đau tim: “Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi…”

Diệp Tây Phong không dám nói hắn luôn đi theo cô.

Trong chớp mắt phát ra tiếng nổ, hắn nhanh hơn Giản Thư một bước đỡ được Minh Thù.

“Hề Hề, cậu đừng hỏi nữa.” Diệp Tây Phong trực tiếp nói sang chuyện khác: “Cậu còn khó chịu không?”

Có thể là tác dụng của thuốc Minh Thù cảm giác không còn khó chịu nữa, nhưng không khí dưới này không tốt, cô vẫn cảm giác hít thở không thông.

“Tôi lập tức tìm lối ra ngoài, chúng ta vừa rồi ở phía trên, ở đây còn có thể nhìn thấy ánh sáng vẫn có thể ra được.”

Không gian hơi nhỏ, lúc Diệp Tây Phong di chuyển, khó tránh khỏi việc đụng phải Minh Thù.

Minh Thù cuộn cơ thể lại.

Diệp Tây Phong dừng vài giây nhắm vào tia sáng sáng nhất bên đó, hắn dời một ít chướng ngại vật ngày càng sáng hơn.

Minh Thù nhìn chằm chằm ánh sáng xuyên qua đỉnh đầu, ánh mắt lướt qua cũng không biết đang nhìn cái gì.

Một lúc lâu cô nghiêng đầu nhìn về phía đó đã có thể thấy rõ thân hình thiếu niên.

Diệp Tây Phong đang cố gắng dời chướng ngại vật, lỗ hổng càng lúc càng lớn nhưng vào lúc này Diệp Tây Phong phát hiện lỗ hổng đó chỉ đủ để chứa một người, ở giữa là một cây xà ngang hai bên đều đổ nát.

Minh Thù đưa tay sờ gương mặt, đầu ngón tay dính một chút máu.

Diệp Tây Phong phía sau căng thẳng cố gắng suy nghĩ kế sách.

Minh Thù đem thú nhỏ ra, thú nhỏ run run bộ lông đủ màu sắc vô thức nhảy qua một bên ngồi.

Minh Thù chọc nó một cái.

Thú nhỏ bất mãn giẫy giẫy chân.

Đâm cái gì đâm!

Lông bị chọc đến rối hết rồi!

Lúc Minh Thù nhìn soi mói, thú nhỏ bất đắc dĩ nhảy qua phía Diệp Tây Phong.

Diệp Tây Phong chỉ cảm thấy có gió từ thổi qua bên tai.

Thế nhưng hắn cũng không nhìn thấy là cái gì.

“Rầm rầm.”

Thần kinh Diệp Tây Phong căng thẳng, thân thể phản ứng so với đầu óc nhanh hơn, chờ hắn lấy lại tinh thần bản thân đã che chở Minh Thù.

Minh Thù nhìn thấy rõ ràng áo quần Diệp Tây Phong bị nhuộm đỏ vì máu.

Khoảng cách gần như vậy, Diệp Tây Phong thậm chí có thể thấy lông tơ trên mặt Minh Thù.

Diệp Tây Phong cảm giác tim mình đập rộn lên, máu đỏ dâng trào.

Cả người không nhịn được bắt đầu nóng lên.

Cảm giác lay động rất nhanh biến mất.

Diệp Tây Phong nhanh chóng đứng lên hơi nghiêng đầu sang bên kia.

Không để cho Minh Thù thấy biểu cảm không đúng của mình.

Diệp Tây Phong hít thở sâu một hơi miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Hiện tại quan trọng nhất là đưa Hề Hề ra ngoài!

Diệp Tây Phong

Mày nghĩ bậy bạ cái gì.

Diệp Tây Phong quay đầu nhìn chỗ dọn dẹp vừa rồi, cái xà ngang ngăn trở lối ra dửng dưng bị chặt đứt.

Diệp Tây Phong vui vẻ: “Hề Hề, chúng ta có thể đi ra rồi. Cậu có thể di chuyển không?”

“Ừm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.