Vẻ mặt dì Quế u ám rời khỏi, đi ra sân nhìn thấy tiểu Lệ dọn dẹp chăn giường, lập tức chống nạnh đi qua đó một tay véo lỗ tai của tiểu Lệ.
“A...”
Tiểu Lệ đau đến kêu to một tiếng.
“Kêu cái gì?” Dì Quế tát một cái, đánh cho tiểu Lệ không dám lên tiếng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
“Tiểu tiện nhân, có phải là ngươi nói với tiểu thư phải không?” Dì Quế nhéo lỗ tai cô, dùng sức nhéo: “Ta nói với ngươi thế nào, ngươi dám tố cáo với tiểu thư hả?”
“Tôi không có.” Tiểu Lệ lắc đầu, nghẹn ngào giải thích: “Dì Quế, tôi không nói gì hết.”
“Ngươi không nói gì, chuyện tiểu thư hôm nay là thế nào?” Đột nhiên muốn ăn nhiều đồ như vậy, thái độ cũng có thay đổi lớn đối với bà như vậy.
Đặc biệt thái độ của tiểu thư làm cho dì Quế hoảng hốt mà từ trước tới nay chưa từng có.
“Dì Quế, bà ăn trộm đồ của tiểu thư vốn không đúng... Đó là đồ phu nhân và tiên sinh bồi bổ thân thể cho tiểu thư.”
Dì Quế vừa nghe tiểu Lệ nói như vậy, lại nhéo hai cái trên người cô: “Còn nói không phải ngươi nói? Cô ta chỉ là một con bé non nớt có thể ăn được bao nhiêu thứ? Mấy thứ đó không ăn, để đó cũng hỏng.”
“Ta nói cho ngươi biết muốn làm việc ở chỗ này thì khép miệng lại thật chặt cho ta. Ta là người quyết định ở chỗ này, nghe chưa?”
Tiểu Lệ không lên tiếng, tiền lương Giản gia trả cao hơn chỗ khác một chút.
Bây giờ ai cũng rất khó khăn, cô không muốn mất đi công việc này.
Dì Quế là người Giản gia, chỉ một câu nói của bà thì cô không thể làm nữa, cho nên những gì tiểu Lệ nhìn thấy trước đây cũng chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy.
Dì Quế dạy dỗ xong tiểu Lệ sai bảo cô đi làm cơm cho Minh Thù, uy hiếp cô còn dám nói mò thì đuổi việc cô.
Đồ ăn ngày hôm qua mới đưa tới, dì Quế vẫn chưa động bao nhiêu.
Tiểu Lệ làm xong cơm nước rồi đưa qua cho Minh Thù.
“Dì Quế đâu?”
“Dì Quế... đang dọn dẹp nhà bếp.” Tiểu Lệ có chút không tự nhiên, lỗ tai cô còn đỏ bừng một mảng.
Minh Thù cầm đũa lên cũng không hỏi nhiều.
Dì Quế cũng không hành hạ nguyên chủ, chỉ là có chút không để ý còn thích ăn trộm đồ của nguyên chủ.
Khẩu vị trước đây của nguyên chủ không tốt không ăn được bao nhiêu, thậm chí có những thứ cũng không muốn động đến cho nên cũng không rõ thế nào đối với việc này.
Dì Quế chính là ỷ vào nguyên chủ không hiểu rõ, có lúc có nhiều đồ tốt cũng sẽ không làm cho nguyên chủ trực tiếp bị bà ăn luôn.
Núi cao Hoàng đế xa, nguyên chủ cũng không phải một người lắm lời, những ngày bà ở đây trải qua thoải mái hơn nguyên chủ tiểu thư này.
“Hôm nay khẩu vị... tiểu thư không tệ.” Tiểu Lệ có chút bị dọa sợ, đó đã không phải là khẩu vị không tệ.
Minh Thù vuốt bụng: “Buổi tối nhớ chuẩn bị bữa ăn khuya cho tôi, tôi còn đang phát triển thân thể nữa.”
Tiểu Lệ lúng túng đáp một tiếng, chuẩn bị thuốc cho cô: “Tiểu thư, uống thuốc.”
Minh Thù: “...”
...
“Cốc cốc.”
Dì Quế nghe thấy tiếng gõ cửa phía trước nên thầm cằn nhằn. Hơn nửa đêm vậy rồi, ai tới gõ cửa vậy?
Tiểu Lệ gác đêm ngủ ở căn phòng sát vách của Minh Thù, cách xa sân trước đoán chừng là không nghe được tiếng gõ cửa.
Dì Quế chỉ có thể mặc quần áo đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra thì dì Quế liền trợn tròn mắt: “Thiếu... Thiếu gia... Sao cậu lại đến?”
Còn khuya như vậy nữa.
Người đến mặc áo sơ mi màu xanh nhạt vắt một bộ âu phục trong khuỷu tay, ống tay áo xắn lên lộ ra chiếc đồng hồ có giá trị không nhỏ, giống như mới từ trong bữa tiệc chạy về.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng liếc nhìn dì Quế: “Hề Hề đâu?”
Người dì Quế sợ nhất ở Giản gia chính là vị thiếu gia này, nuốt một ngụm nước bọt: “Tiểu thư... ngủ rồi.”
Giản Thư đi vào bên trong: “Trong xe có đồ, đi lấy xuống đây.”
Xe cũng chỉ có thể dừng ở cửa thôn, nơi này cách cửa thôn một đoạn đường nhưng dì Quế đâu dám có lời oán hận, cầm đèn pin lên đi đến xe ở cửa thôn để lấy đồ.
Giản Thư đến cửa phòng của em gái nhà mình liếc nhìn một cái, xác định người đã ngủ rồi.
Hắn xoa xoa chân mày, buổi chiều hôm nay trong nhà nhận được điện thoại của cô, người trong nhà đều không đi được. Hắn chỉ có thể tham gia hết hoạt động rồi chạy tới.
Sáng sớm hôm sau.
Minh Thù vẫn chưa rời giường, Giản Thư gõ cửa tiến vào.
Khuôn mặt của Giản Thư và Giản Hề rất giống, liếc mắt là có thể nhìn ra hai người này anh em.
“Anh trai.”
Minh Thù gọi một tiếng.
Giản Thư căng mặt thư giãn một chút, đi tới bên giường đưa tay sờ trán cô một cái: “Còn khó chịu không?”
Minh Thù lắc đầu, ngủ một giấc tốt hơn nhiều.
Sáng sớm Giản Thư đã nghe tiểu Lệ nói em gái nhà mình phát bệnh, là vì đi ngắm sao vào lúc hơn nửa đêm.
Vốn muốn dạy dỗ cô hai câu nhưng nghĩ đến tình trạng thân thể của cô. Cô rất ít khi có thể giống như người thường như vậy, cả ngày buồn bực ở trong phòng nên chỉ có thể nuốt trở về: “Một lát nữa, anh sẽ dẫn em đến thị trấn kiểm tra lại một chút.”
Minh Thù nhớ đến thuốc của ngày hôm qua: “Em khỏe rồi.”
Đầu ngón tay của Giản Thư phủi trán cô một cái: “Em nói không tính được bác sĩ nói mới tính. Nếu như bác sĩ nói không thành vấn đề, gần thị trấn có thành phố hoa anh sẽ dẫn em đi xem, thế nào?”
Nơi đây bọn họ sản xuất nhiều hoa tươi, bây giờ quốc gia khởi xướng cải cách thoát nghèo thành giàu cho nên chợ hoa cũng là tổ chức từ mấy năm gần đây.
Được xem là một hoạt động náo nhiệt.
Nơi lân cận trong thôn sát vách thị trấn, thậm chí là trong thành phố đều muốn tới tham gia vào hoạt động náo nhiệt này.
Tuy rằng Minh Thù mang theo nụ cười, Giản Thư lại cảm thấy em gái nhà hắn cũng không mong đợi cho lắm.
“Có phải còn khó chịu hay không?” Giản Thư lập tức lo lắng: “Nói với anh, chỗ nào không thoải mái?”
“Không có, đói rồi.” Minh Thù cười một cái, vén chăn lên xuống giường.
Giản Thư dưa tay dìu cô: “Xuống dưới làm gì, đói bụng thì anh sẽ đi lấy bữa sáng cho em, mau nằm xuống.”
Cánh tay Minh Thù duỗi ra: “Nằm nữa là phế luôn.”
Giản Thư vò đầu cô hai cái: “Nói bậy, vậy em mặc quần áo, anh đi xem bữa sáng cho em xong chưa.”
“Ừm.”
Nhìn Giản Thư rời khỏi, Minh Thù phủi tóc xuống đầu, rốt cuộc tại sao nguyên chủ đều đẩy cho nữ chính giả người nhà thương cô như vậy?
Minh Thù mở tủ quần áo ra bên trong toàn là váy nhỏ thịnh hành nhất trong thành phố, màu sắc đa số đều là màu trắng. Minh Thù chọn một chiếc váy nhỏ màu vàng, mang vớ và giày rồi mở cửa đi ra ngoài.
Dì Quế đã chuẩn bị xong bữa sáng chờ cô ở bàn bên cạnh.
Vẻ mặt có chút thấp thỏm cẩn thận nghiêm túc.
Giản Thư mang theo một cái hộp từ bên ngoài tiến vào, thấy em gái nhà mình ăn mặc chỉnh tề, tinh thần cũng tốt hơn trước đây nên không thể nhịn cười rồi để hộp trên bàn cơm: “Mang một chút đồ ăn cho em, xem thử thích ăn hay không.”
Minh Thù mở hộp ra, món ăn bên trong tinh tế, cô lấy một miếng bỏ vào trong miệng.
“Không tệ.”
Giản Thư múc cháo cho cô: “Nếu thích, anh để mẹ mang đến đây thêm một chút nữa.”
Mặt mày Minh Thù rạng rỡ: “Cám ơn anh.”
Người tốt nha!
Người tốt thì cả đời bình an!
Minh Thù ăn đồ ăn xong, vừa lau tay vừa nói: “Anh, sau này em không cần dì Quế chăm sóc nữa.”
Cô gọi điện thoại cho nhà bên đó, dù sao tiền lương của dì Quế là Giản gia trả cũng là người già của Giản gia.
Dì Quế vừa nghe, bắp chân liền run rẩy: “Tiểu thư, tôi, tôi có chỗ nào làm không tốt sao?”
Minh Thù buông khăn lau tay xuống: “Chỗ nào bà làm không tốt, bản thân bà không rõ hay sao?”
“Tiểu thư, tôi không biết...”
Dì Quế giả ngây giả dại.
“Được thôi, hôm nay tâm trạng tôi tốt, đếm cho bà vậy.” Minh Thù bẻ ngón tay: “Cho tôi ăn cháo lạnh, chuyện đáng lẽ bà làm thì giao cho tiểu Lệ làm, đồ cha mẹ tôi đưa đến đa số là bà ăn chứ gì? Bình thường thì không tìm thấy người...”
Mỗi một câu nói của Minh Thù làm sắc mặt dì Quế trắng bệch thêm từng phần.
Nụ cười trên mặt của Giản Thư thu lại từ lúc Minh Thù nói cháo lạnh với dì Quế, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bà ta.