Dật An Vương rất nhanh cho người đưa thức ăn vào, dọn dẹp gọn gàng đống hỗn độn dưới đất.
Minh Thù múc cho thế tử một chén cháo, để ở trước mặt hắn.
Thế tử giương mắt nhìn nàng.
“Tự ăn đi.” Minh-Thù-thẳng hoàn toàn không Get được điểm.
Thế tử bĩu môi, hốc mắt vốn đã sưng đỏ lại bắt đầu hiện ra vài giọt nước mắt.
Minh Thù: “...”
Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc!
“Ăn mau đi, nếu không... ta đi.”
“Đừng... nương tử, đừng đi, ăn.”
Thế tử nhanh chóng cầm muỗng lên đút cháo vào miệng mình.
“Cạch.”
Chiếc muỗng rớt vào trong bát, thế tử hơi há miệng, bị bỏng rồi. Thức ăn ngậm trong miệng, hắn không nuốt trôi lại không dám nhả ra.
Minh Thù nhanh chóng đưa tay qua: “Nhổ ra nhanh lên.”
Thế tử im lặng lắc đầu, sau đó làm động tác nuốt vào.
“Ăn, ta ngoan, nương tử, đừng đi.” Thế tử nói xong còn hé miệng cho Minh Thù nhìn một chút.
Minh Thù nhéo cằm hắn, buộc hắn há miệng, đầu lưỡi đã bị nóng đỏ lên cả rồi.
“Ngươi là...” Kẻ ngốc sao!
Thế tử bất an ngồi đó, tựa hồ không biết mình làm sai chỗ nào.
Một lát sau Minh Thù mới buông hắn ra, cầm chén cháo thổi từng muỗng đút cho hắn.
Thế tử lộ ra nụ cười vui vẻ, sự bất an ban nãy biến mất hoàn toàn.
Hai người ngồi khá gần nhau, thế tử đang ăn, đột nhiên đưa tay đặt trên bụng Minh Thù: “Nương tử, ngủ, sẽ, em bé?”
Minh Thù: “...” Ý gì vậy?
Minh Thù lấy tay hắn ra: “Ăn nhanh lên một chút, ăn xong rồi ngủ.”
Thế tử lại bắt đầu khoa tay múa chân.
Mãi một hồi Minh Thù mới hiểu rõ, ý hắn nói là đêm qua bọn họ ngủ sẽ có em bé.
Sẽ có một đại ma đầu sao!
Bà nội nó, ngươi có thể truyền đạt kinh điển Nho gia hay sao vậy.
“Không có, đừng ồn.” Minh Thù mỉm cười:
“Ngươi không ăn nghiêm túc, ta sẽ giúp ngươi ăn.”
Không biết có phải thế tử nghĩ đến chuyện trước đây nàng không cho hắn cà rốt hay không, có chút ấm ức.
Sau đó hắn nhịn đau, kéo tay Minh Thù: “Nương tử, ăn, ta, không đói bụng.”
Minh Thù bị hắn chọc tức đến bật cười, nhanh chóng đút hết một chén cháo, tắm cho hắn rồi ném lên giường.
Thế tử ôm nàng không buông tay, Minh Thù chỉ có thể nằm xuống.
Hắn hết lăn qua đây rồi lại lăn qua kia, Minh Thù ấn hắn xuống, lúc này hắn mới yên tĩnh lại.
“Nương tử, hôn, thoải mái.” Thế tử đột nhiên quệt môi, tiến đến trước mặt Minh Thù.
“Ngủ.”
Thế tử lại bắt đầu làm.
Minh Thù: “...”
Cuối cùng thế tử thỏa mãn đạt được một cái hôn nhẹ, ôm Minh Thù ngủ.
Đứa trẻ thích làm trời làm đất, thật không sai chút nào.
-
Phủ Lục hoàng tử.
Lúc này Tống Vân Kiều nằm lỳ trên giường, bên cạnh một nha hoàn đang bôi thuốc cho nàng.
“Tiểu thư, người bị ai đánh...” Nha hoàn rất xót thương.
“Ngày hôm nay em muốn đi ra ngoài cùng người nhưng người lại không cho.”
Tống Vân Kiều cắn răng: “Người ta kêu em liên lạc, em liên lạc thế nào rồi?”
Nha hoàn lau nước mắt: “Đã liên lạc, nhưng tiểu thư liên hệ Dật An Vương phủ làm gì?”
“Em không nên hỏi, tìm một cơ hội cho họ tới gặp ta.”
Tống Vân Kiều dừng một chút, nhìn nha hoàn: “Nhớ kỹ, sau này mặc kệ chuyện gì, chỉ có em biết ta biết, trời biết đất biết, hiểu chưa?”
Nha hoàn ngẩn người, sau đó như được ủy thác trọng trách, nặng nề gật đầu.
“Tiểu thư yên tâm, em tuyệt đối sẽ không cho người thứ hai biết.”
“Điện hạ...”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động.
Nha hoàn và Tống Vân Kiều đều giật mình.
Tống Vân Kiều luống cuống tay chân mặc quần áo, nha hoàn thông minh kéo rèm xuống che.
Cửa đã bị đẩy ra, Lục hoàng tử đi vào.
Nha hoàn nhanh chóng đứng một bên, giấu thuốc sau lưng: “Điện hạ, tiểu thư đã ngủ rồi rồi.”
Lục hoàng tử liếc mắt nhìn bên trong rèm che, trong không khí có mùi thuốc đông y, hắn yên lặng đẩy xe lăn về phía trước, xốc rèm che lên.
Tống Vân Kiều trốn trong chăn, rèm che bị xốc lên, nàng mơ màng mở mắt ra: “Điện... điện hạ?”
Lục hoàng tử không nói một lời vén chăn lên.
Nàng vẫn chưa kịp mặc quần áo, lộ ra da thịt rõ ràng từng mảng.
Thần sắc Lục hoàng tử âm trầm, đáy mắt tràn đầy sát ý: “Hoàng tử phi, chuyện này là sao?”
Tống Vân Kiều thầm mắng một tiếng, người đàn ông này tâm tình bất định, hai ngày trước mới dỗ nàng xong, ngày hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.
“Thiếp...” Tống Vân Kiều dùng sức bóp mình một phát, đau đến mức nước mắt lập tức chảy xuống ngay.
“Thiếp gặp một thần y, hắn nói có một biện pháp có thể trị hết bệnh của điện hạ, nhưng dược liệu rất khó kiếm. Thiếp nghe nói... ở Vân Hỷ các cái gì cũng được mua được...”
“Nàng đến Vân Hỷ các rồi sao?” Sắc mặt Lục hoàng tử càng âm trầm, phảng phất như đêm trước bão tố.
Tống Vân Kiều cảm thấy Lục hoàng tử lúc này rất tức giận, trên người tản ra khí thế ép tới mức nàng không dám nhìn hắn.
Thế nhưng nàng vẫn phải kiên trì nói.
“Thiếp... gặp thế tử phi Dật An Vương phủ ở Vân Hỷ các, không biết vì sao... nàng ấy đột nhiên gọi người đánh thiếp.”
“Dật An Vương phủ?”
Tống Vân Kiều gật đầu.
“Điện hạ... thiếp chỉ muốn chàng khỏe thôi, xin lỗi, thiếp không nên như vậy.”
Thần sắc nàng có chút cô đơn.
Lục hoàng tử nhìn nàng chằm chằm, một lát sau sắc mặt thoáng chuyển biến tốt lên: “Nàng ta vì sao lại đánh nàng?”
Nguyên nhân Tống Vân Kiều đương nhiên không dám nói, hiện tại nàng còn có chút kinh hãi.
Mặc kệ tại sao nàng ta biết, nàng cũng phải tăng thêm tốc độ giúp Lục hoàng tử diệt trừ Tần gia.
Lục hoàng tử kêu người bôi thuốc cho Tống Vân Kiều, hắn rời phòng, đi được một đoạn thì Lục hoàng tử phất tay.
“Điện hạ?”
“Đi điều tra chuyện hôm nay một chút.”
“Vâng.”
Trước hừng đông thì Lục hoàng tử đã lấy được tin tức.
Tống Vân Kiều đúng là vì giúp hắn tìm thuốc mới đến Vân Hỷ các, mà thế tử phi Tần Vu cũng đánh nàng ở Vân Hỷ các.
-
Dật An Vương mới sáng sớm đã có khách.
“Cao thừa tướng, ngọn gió nào thổi ông tới đây?”
Dật An Vương bây giờ đã mặc kệ triều chính, không thượng triều, nhưng vị khách này đến lúc này chắc chắn là sau khi thượng triều xong, ngay cả triều phục cũng chưa thay.
Dật An Vương nghi hoặc, hắn và Cao gia không có giao tình gì cả.
Không có giao tình thì không có giao tình, nhưng cũng phải nể mặt nhau.
Cao thừa tướng ước chừng hơn năm mươi, có chút phát tướng, mang một cái bụng bia to.
Lúc này Cao thừa tướng sắc mặt âm trầm: “Vương gia, hôm nay ta tới là muốn hỏi một chút, tại sao thế tử phi của quý phủ lại ẩu đả với con ta?”
Dật An Vương cảm giác mình nghe nhầm.
Hắn rất không chắc chắn hỏi: “Cao thừa tướng, ông nói gì thế?”
“Sao? Thế tử phi trở về không nói với vương gia sao?” Cao thừa tướng hừ lạnh:
“Nàng cho người ấu đả với con ta, hiện tại con ta không xuống được giường, chuyện này vương gia cũng nên cho một lời giải thích đúng không?”
Dật An Vương: “...”
Ngay lúc đầu óc Dật An Vương còn mơ hồ, đứa bé giữ cửa vội vã bẩm báo: “Vương gia, vương gia, Phùng thị lang và Phạm thượng thư tới.”
Dật An Vương: “...”
Hai người kia tới làm gì?
Hắn nhớ hai đứa con trai nhà này và con trai Cao thừa tướng rất thân...
Không lẽ bị đánh nữa sao?
Dật An Vương sai người đi mời hai người này vào, dặn dò hạ nhân bên cạnh: “Kêu thế tử phi tránh đi, không được ra ngoài.”
Hạ nhân tuân lệnh vội vã đi ra hậu viện.