Lúc nửa đêm.
Trước ngôi miếu đổ nát, một bóng hình lén lén lút lút tiến vào, trước mặt sườn núi đã có người chờ ở đấy. Đối phương thấy người tiến đến, lập tức nghênh đón.
Đối phương còn chưa lên tiếng, người bước vào đã nổi giận: “Ta kêu các ngươi ám sát Lục hoàng tử, không kêu các ngươi hạ độc, các ngươi muốn hại chết ta sao?”
Tống Vân Kiều sau khi rời khỏi mới nghe nói trên thân kiếm của thích khách có độc.
Tên thích khách nhìn nàng nhíu mày: “Chúng tôi làm theo lời của cô, không hạ độc.”
“Không hạ độc, vậy tại sao nữ nhân kia bị trúng độc?” Tống Vân Kiều mang khăn che mặt, nàng hạ thấp giọng, nghe có chút trầm thấp.
Thích khách nói: “Không phải cô muốn giựt nợ chứ?”
Tống Vân Kiều cười nhạt: “Ta quỵt nợ? Ngươi đi hỏi thăm xem là ta nói lung tung hay nói thật!”
Nàng ta đột nhiên cảm thấy may mắn, may là mình không ngăn nhát kiếm kia.
Nếu không... hiện tại người chết chính là nàng.
Thích khách thấy Tống Vân Kiều nói chắc chắn như thế, có chút không xác định.
Thật ra cuộc ám sát ngày hôm nay lỗ vốn, nhiều người của hắn cũng không trở lại.
Thích khách truyền tin cho người đi nghe ngóng tình hình, chuyện này mới vừa xảy ra, khắp nơi đều đang lan truyền.
Thích khách rất nhanh nhận được tin tức.
Thích khách lúc đó đã chết, tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy, thích khách cũng không rõ ràng lắm.
“Bất kể như thế nào, tiểu thư cũng cần phải đưa tiền cho chúng tôi, dù sao nhiều huynh đệ của chúng tôi cũng đã chết.”
Tống Vân Kiều: “Ngươi còn không thấy ngại mà đòi tiền ta sao?”
Thích khách lạnh lùng nói: “Tình báo cô đưa cũng có sơ sót, cô không nói cho chúng tôi biết là sẽ có nhiều ám vệ như vậy.”
Tống Vân Kiều nghẹn họng.
Nàng còn chưa hiểu nhiều về Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử biểu lộ ra bên ngoài là một thân thể tàn tật, cũng không phải vì chỉ số IQ không tốt, hắn mang ám vệ cũng bình thường.
Thích khách lại nói: “Tiểu thư, chuyện lần này chúng tôi cũng có lỗi, cho nên tiền cô trả phân nửa được rồi.”
Tống Vân Kiều áp lại sự uất ức: “Xém nữa các ngươi hại chết ta, bây giờ còn muốn đòi tiền ta sao?”
Thích khách có chút âm trầm nhìn nàng.
Tống Vân Kiều nhìn thanh kiếm trong tay hắn, đáy lòng lập tức hoảng hốt.
Những người này đều là kẻ liều mạng.
-
Lúc đầu Tống Vân Kiều không muốn trả tiền, nhưng nhìn điệu bộ của thích khách kia, không trả tiền thì có thể sẽ bị phanh phui nên nàng ta đành trả tiền.
Nhưng...
Là ai muốn hại nàng?
Hoặc là có ai muốn hại Lục hoàng tử?
Nếu lúc ấy không có người đỡ nhát kiếm ấy cho hắn, có lẽ hắn đã xảy ra chuyện.
Tần Vu...
Tần Vu sao?
Nàng ta níu nàng lại không cho đi qua bên kia.
Nhất định là nàng ta!
“Nhị tiểu thư ở bên kia.”
Tống Vân Kiều nghe có tiếng nói, đáy lòng đập mạnh. Nàng nhìn trái nhìn phải, muốn tìm một chỗ trốn đi.
Nhưng lúc này trên đường không có bất kỳ ai, nàng còn chưa tìm được chỗ trốn, người của Tống phủ đã đến trước mặt nàng.
Không nói lời nào bắt nàng trở về.
Tống Vân Kiều giãy giụa không được, bị người kéo về Tống phủ.
“Bốp!”
Tống phu nhân tát một cái vào mặt nàng, khuôn mặt phẫn nộ quát lớn: “Tiểu tiện nhân này còn dám chạy, cũng không nhìn lại tình cảnh của mình.”
Mặt Tống Vân Kiều đau rát, trong miệng có vị rỉ sắt lan tràn.
Ánh mắt nàng hung ác trừng Tống phu nhân.
“Còn dám trừng ta, nhốt con tiện nhân này vào phòng chứa củi cho ta, nếu như nó còn chạy nữa, mọi người cũng phải bị phạt.” Tống phu nhân chỉ vào hạ nhân:
“Bỏ đói nó cho ta, để xem nó còn sức chạy hay không.”
Bọn hạ nhân không dám làm trái mệnh lệnh Tống phu nhân, nhanh chóng dẫn Tống Vân Kiều về phía phòng chứa củi.
“Tức chết mà.” Khuôn mặt Tống phu nhân không tốt.
“Thực sự không bớt lo được mà, tìm được đại tiểu thư chưa?”
“Vẫn... chưa.”
“Cô nương trong nhà đi suốt đêm không về.” Tống phu nhân không quan tâm lắm:
“Đi tìm tiếp đi, mắc công lão gia nói ta không quan tâm.”
Tống phu nhân chỉ có một đứa con gái, đó chính là cô con gái út.
Đại tiểu thư Tống gia Tống Vân Yên là do vợ cả của Tống lão gia sinh ra, nhưng mới vừa sinh được không bao lâu thì bà ấy chết.
Cho nên việc Tống Vân Yên đi đâu làm gì, Tống phu nhân chẳng qua là tượng trưng cho người đi tìm, không quan tâm chút nào.
-
“Lục hoàng tử mời tới bên này...”
Tống Vân Kiều đã chưa ăn gì gần một ngày, đói đến đau cả bụng, bỗng nhiên nàng nghe tiếng động từ bên ngoài truyền đến.
Lục hoàng tử?
Lục hoàng tử tới?
Tống Vân Kiều theo bản năng sửa sang lại quần áo trang điểm.
Cửa phòng củi bị người mở ra, Lục hoàng tử xuất hiện.
“Điện hạ...” Nước mắt Tống Vân Kiều bắt đầu rơi lã chã, nàng chạy về phía Lục hoàng tử, lại bị người ngăn lại.
“Điện hạ, thiếp...”
“Tống Vân Kiều, thuốc giải.” Lục hoàng tử cắt lời Tống Vân Kiều, giọng nói lạnh lùng lại xa cách như lần đầu tiên nàng và hắn gặp mặt.
Tống Vân Kiều nhếch môi lên: “Điện hạ... thuốc giải gì?”
“Cô hiểu ta nói gì mà.”
Tống Vân Kiều lắc đầu: “Thiếp không biết.”
Lục hoàng tử giơ tay lên, thị vệ dẫn một người bước vào, ném ở trước mặt Tống Vân Kiều.
Đó là thích khách nàng mướn...
Cơ thể mềm mại của Tống Vân Kiều khẽ run lên.
Không thể thừa nhận.
Không thể thừa nhận...
“Điện hạ, đây là ai?” Tống Vân Kiều miễn cưỡng ổn định tâm trạng.
Thích khách tựa hồ chỉ còn lại một hơi thở, lúc này bị thị vệ ép buộc ngẩng đầu.
Ánh mắt hắn rơi trên người Tống Vân Kiều, hơi thở mong manh chỉ ra và xác nhận: “Vâng... là nàng ta.”
Tống Vân Kiều không thể tin trừng mắt về phía thích khách, lúc đó nàng mang khăn che mặt, lại thay đổi giọng nói, sao hắn có thể nhận ra nàng?
“Lúc đó... nàng mặc y phục này.”
Tống Vân Kiều lập tức như bị sét đánh.
Nàng bị người của Tống phủ bắt lại nên y phục trên người chưa kịp thay.
“Tống Vân Kiều, thuốc giải.” Lục hoàng tử sắp mất kiên nhẫn nói.
“Thiếp... Không phải thiếp. Thiếp không biết thuốc giải gì, không phải thiếp...”
Tống Vân Kiều nói năng có chút lộn xộn.
“Ám sát hoàng tử là tội chết.” Thị vệ bên cạnh đe dọa:
“Tống tiểu thư vẫn nên nhanh chóng giao thuốc giải ra đây, điện hạ nể tình phu thê có thể sẽ tha người một mạng.”
Tội chết...
Nàng không thể chết được.
Nàng cũng không muốn ám sát hắn.
Nàng chỉ là...
“Là Tần Vu...” Tống Vân Kiều đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy hận ý:
“Là Tần Vu, là nàng ta làm, chắc chắc là nàng ta... Hôm đó...”
Tống Vân Kiều thừa nhận mình có tìm thích khách nhưng mục đích của nàng không phải là ám sát hắn.
Là bởi vì Minh Thù, là nàng cản mình.
Nhất định là nàng động tay động chân.
Lục hoàng tử nhăn mặt, không phải Tống Vân Kiều hạ độc.
Vậy là ai?
Lúc đó thích khách ám sát hắn đều chết hết, người hắn bắt được không tham dự chuyện đó nên rốt cuộc là người nào hạ độc, bây giờ vẫn không thể tra được.
Chẳng lẽ là nữ nhân kia sao?
“Đến Dật An Vương phủ.” Lục hoàng tử nói.
“Điện hạ... điện hạ, thiếp biết lỗi rồi...” Tống Vân Kiều đầy chật vật.
“Điện hạ, thiếp chỉ không muốn mất chàng, thiếp không muốn hại chàng.”
Sắc mặt Lục hoàng tử âm trầm: “Ám sát hoàng tử tội gì thì cứ xử như vậy.”
“Vâng...”
“Điện hạ...” Tống Vân Kiều trợn to mắt, gào thét dữ dội hơn:
“Đừng, điện hạ...”
Lục hoàng tử được người đưa ra, Tống Vân Kiều bị nhốt bên trong.
Nàng nhìn xe lăn của Lục hoàng tử từ biến mất.
Tống Vân Kiều toàn thân bất lực ngồi dưới đất, hận ý và tuyệt vọng xen lẫn nhau khiến khuôn mặt nàng ta có vài phần ghê tởm.
Ám sát hoàng tử...
Là tội chết.