Dật An Vương phủ.
Minh Thù vừa mới đi ra cửa, Tần Tư dẫn theo hai tên nha hoàn vọt tới, khí thế hung hăng ngăn nàng lại.
Đáy mắt Tần Tư tràn ngập lửa giận: “Tần Vu, có phải là ngươi hay không!”
“Cái gì?” Minh Thù mờ mịt.
Giọng nói Tần Tư the thé: “Ngươi còn giả bộ? Ngươi giả bộ cái gì? Có phải là ngươi đã nói lung tung với bệ hạ, bệ hạ mới để cho ta đến cái nơi thâm sơn cùng cốc kia không!”
Minh Thù cười: “Ngươi gả đi đâu có liên quan gì với ta?”
Hôm đó sau khi trở về ở yến tiệc, Minh Thù đã khoảng mấy ngày không ra khỏi cửa.
“Lúc đầu ta đáng lẽ được gả cho Tam hoàng tử, là ngươi đố kỵ ta, ngươi rốt cuộc đã nói linh tinh cái gì với bệ hạ?”
Sau yến hội bệ hạ đột nhiên hạ chỉ gả nàng ra biên cương, mặc dù là một vương gia nhưng đã rời xa trung tâm quyền lợi, sao có thể so sánh với kinh thành.
Minh Thù nở nụ cười xán lạn: “Ta nói gì bệ hạ đều sẽ nghe theo ta sao? Ngươi coi ta là thần tiên hạ phàm sao? Có phải ta nên cảm ơn ngươi đã đề cao ta như vậy không?”
“Ngươi...”
“Ta cái gì mà ta, đùa với ngươi không có giá trị thù hận, không thèm đùa với ngươi nhé, bái bai.” Minh Thù đi xuống vài bậc thang, biến mất trong tầm mắt của Tần Tư.
Minh Thù ra tới đường phố mới biết được chuyện gì xảy ra.
Tần gia không biết vì sao đã chọc tới hoàng đế, lúc ở dạ tiệc hoàng đế đã muốn dùng Cơ Tầm để lấy cớ nhưng bị Minh Thù ngăn lại.
Mọi người giao dịch điều kiện, nàng chữa bệnh cho hoàng đế, hoàng đế về sau không dùng Cơ Tầm làm cái cớ nữa.
Cho nên hoàng đế từ bỏ việc kia.
Thế nhưng không quá mấy ngày, Tần gia vẫn gặp tai ương.
Tần Tư bị gả cho một người không quyền không thế, một vương gia cùng khổ chỉ có một mảnh đất phong cằn cỗi.
Thế này còn không bằng được gả cho một công tử trong kinh thành.
Chuyện của Tần Tư chỉ là khởi đầu.
Kế tiếp Tần gia liên tiếp gặp chuyện không may.
Theo trong kịch bản thì do Tống Vân Kiều làm, nhưng bây giờ bản thân Tống Vân Kiều còn khó bảo toàn, làm gì có thời gian làm những việc này.
Vậy là do ai làm?
Lục hoàng tử sao?
Tần gia là người ủng hộ Tam hoàng tử có lợi nhất trong triều, giải quyết Tần gia rồi, Tam hoàng tử bị mất đi một người phụ tá đắc lực.
Thế nhưng trong yến hội, Tam hoàng tử cũng không chọn Tần gia.
Như vậy... Tam hoàng tử đã biết Tần gia gặp nạn nên không vòng vo, trực tiếp chọn buông bỏ Tần gia?
Người thức thời như thế thật khó đối phó.
Cho nên lúc ban đầu để Lục hoàng tử bắt cóc hắn là hoàn toàn chính xác.
Không nghe tiền nhân nói, chịu thiệt ngay trước mắt.
Đáng đời.
Lại nói tiếp, gần đây Lục hoàng tử đang làm gì?
Minh Thù hấp tấp chạy tới phủ của Lục hoàng tử.
Tuy không gặp được Lục hoàng tử nhưng lại gặp được Tuyết cô nương, nàng nhìn thấy Minh Thù phản ứng đầu tiên chính là chạy thật nhanh.
“Chạy cái gì chứ, ta đâu có ăn thịt người.” Minh Thù bắt Tuyết cô nương lại.
“Chủ tử nhà cô đâu rồi?”
Chạy không thoát, Tuyết cô nương buồn bực nói: “Chủ tử gần đây đang đi với Vân Yên cô nương, thế tử phi có việc gì?”
Bây giờ nàng không phải là quản sự của Vân Hỷ các nên không cần phải làm khuôn mặt tươi cười chào đón.
“Có tình yêu thì không cần sự nghiệp nữa sao? Hôn quân!”
“...” Chủ tử là hôn quân hay không phải hôn quân, đến lượt cô nói sao?
Minh Thù lại hỏi: “Tống Vân Yên đã được giải độc chưa?”
Tuyết cô nương lắc đầu.
Sao có thể giải được, ngay cả Vĩnh Ngạn đạo trưởng cũng không có cách nào.
“Dù sao cũng không chết được, để chủ tử nhà cô tranh thủ thời gian làm việc lớn đi!” Nhân vật chính sao có thể dễ dàng chết như vậy được.
Minh Thù nói những lời này xong liền đi.
Tuyết cô nương: “...” Nàng tới đây làm gì?
-
Ở kinh thành có trận tuyết rơi mùa đông đầu tiên.
Trong trận tuyết lớn này, Tần gia bắt đầu rớt đài, Tần Tư được gả ra biên cương coi như là may mắn, lượm được một cái mạng.
Khác với kịch bản chính là, Tần gia chỉ bị giáng chức làm thứ dân, cũng không bị chém đầu cả nhà, ngay cả đi đày cũng không bị.
Tần gia rớt đài khiến mọi người phát hiện hoàng đế vẫn là vị hoàng đế ngày xưa, không phải vì đã có tuổi mà mất đi nanh vuốt lợi hại của hoàng đế.
Thân thể hoàng đế khỏe mạnh rồi, thái tử cũng không cần vội vã lập.
Mà việc đàn áp Tần gia giống như đè núi bắt hổ khiến tất cả mọi người đều an phận.
Cả ngày Minh Thù ở trong vương phủ, bản đồ kho báu bán đã lâu, đến bây gờ cũng không ai mua, việc làm ăn thật là không tốt!
“Thế tử phi, thế tử phi...”
Minh Thù ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái đầu ngó ra từ bờ tường đang vẫy tay với nàng.
Minh Thù chậm rãi đi tới: “Làm gì đó?”
Công tử Giáp cười hê hê: “Thế tử phi đi chơi đánh bài đi, chúng ta có đồ nướng ăn rất ngon.”
Ăn ngon?
Minh Thù thở hổn hển leo tường ra ngoài.
“Nương tử...” Nàng mới vừa leo lên được một nửa, Cơ Tầm không biết từ đâu xuất hiện, đầu đầy hoa tuyết ngước lên lạnh đến đỏ cả khuôn mặt nhỏ nhắn.
Một tiếng kêu cực kỳ ai oán.
Cả ngày trốn hắn lén đi ra ngoài!
Minh Thù lanh lẹ nhảy lên tường. Trên tường chất đống tuyết rơi xuống, rơi lên trên người Cơ Tầm.
“Ngoan nào, ở nhà chờ ta về.”
Minh Thù nhảy xuống tường, bắt chuyện công tử Giáp Ất Bính: “Chạy mau.”
Công tử Giáp Ất Bính mơ hồ, chạy cái gì?
Không phải, có cửa vì sao thế tử phi phải leo tường?
Có điều Minh Thù đã chạy, bọn họ cũng chỉ có thể chạy theo.
Bên trong tường, Cơ Tầm tức đến mức giậm chân tại chỗ, rốt cuộc nàng lại bỏ lại mình chạy!
“Thế tử, người... làm sao vậy?”
Động tác Cơ Tầm cứng đờ, một lát sau mới vung tay loạn xạ trên không trung: “Tuyết rơi, bay.”
Nha hoàn thật ra không nghi ngờ gì thế tử nhà bọn họ, dù sao thì cũng chả khác gì so với khùng khùng điên điên.
“Thế tử, trời lạnh, trở về phòng thôi!”
“Không, đợi đã, nương tử.” Cơ Tầm từ chối.
“Thế tử phi không phải ở trong phòng sao?” Nha hoàn không biết Minh Thù chạy.
“Nô tỳ dẫn người tới phòng tìm thế tử phi.”
“Nương tử, bay...” Thế tử chỉ vào tường.
“Đợi đã, nương tử ơi.”
Nha hoàn nhìn lên tường cao, thế tử phi nhà nàng cũng không phải là bươm bướm, sao có thể bay ra ngoài từ trên tường cao như vậy.
Ài, thế tử lại phát bệnh rồi.
Nha hoàn gọi Dật An Vương tới, Dật An Vương cũng không khuyên giải được Cơ Tầm, đành cho người đi gọi Minh Thù.
Kết quả là trong phòng vắng vẻ không thấy bóng dáng thế tử phi đâu.
Cơ Tầm còn thêm mắm thêm muối, khoa tay ra hiệu Minh Thù ném hắn rồi bay ra ngoài.
Dật An Vương: “...”
Cơ Tầm đứng trong tuyết đợi Minh Thù, Dật An Vương bên cạnh đi tới đi lui, thế tử phi này... thực sự là...
Làm ông tức chết!
Chạng vạng tối Minh Thù mới về, lúc này tuyết rơi lớn hơn nữa.
Dật An Vương che ô đứng ở cửa, bên cạnh là Cơ Tầm lạnh cóng đến phát run.
Cửa lớn màu đỏ được mở ra, Cơ Tầm ngước mắt nhìn, mắt sáng lên. Hắn chạy tới phía Minh Thù, áo choàng trên người rơi xuống.
“Cẩn thận...”
Lời của Dật An Vương còn chưa nói xong, Cơ Tầm đã ngã trên mặt đất.
Cơ Tầm rơi vào một vòng tay ấm áp. Hắn cầm lấy vạt áo Minh Thù, lông mi run lên, phía trên còn dính tuyết trắng, rơi xuống theo động tác của hắn, dường như rơi vào đáy mắt trong suốt.
Cơ Tầm giống như dọa người, một lúc lâu cũng không cử động.
Minh Thù hôn hắn một cái, mỉm cười hỏi hắn: “Trong lòng ta thoải mái lắm sao?”
Cơ Tầm hoàn toàn quên mất việc mình muốn báo thù, sững sờ gật đầu.
Một giây sau Minh Thù thay đổi vẻ mặt: “Đứng lên, đè chết ta rồi.”
Vừa rồi vì đỡ hắn, hai người đều ngã trong tuyết, Minh Thù còn ở phía dưới làm đệm.
Cơ Tầm chớp mắt thu lại cảm tình.
Quả nhiên vẫn chán ghét như vậy.
Ly hôn!
Bây giờ ly hôn luôn!