Âm mưu còn chưa bắt đầu đã bị Minh Thù đập cho tan vỡ.
Cơ Tầm cảm thấy chơi đùa với nàng, người chơi phải có sức chịu đòn mức độ tông sư mới được.
Cũng may...
Lão tử thông minh khi lựa chọn sách lược.
Tuy rất khó nhưng còn tốt hơn so với việc bị nàng chơi như vậy.
Thiên tài là phải có dự đoán trước!
[Giá trị thù hận của Tống Vân Kiều đã đầy.]
Lúc nghe hệ thống nhắc nhở, mặt Lục hoàng tử liền trở nên âm trầm, kêu người lôi Tống Vân Kiều ra ngoài.
Minh Thù nhìn sắc mặt hung tợn của Tống Vân Kiều, nở một nụ cười mỉm.
Cảm ơn về phiếu đổi đồ ăn vặt.
Vấn đề của Cơ Tầm là ở chỗ hắn phải đi bằng gì để đến phủ Tông Nhân tiêu diệt BUG, sau đó thoát ra thế nào?
Chẳng lẽ phải giả điên giả khùng vọt thẳng vào đập chết BUG sao?
Lão tử làm không được!
Thiên tài không được sợ hãi! Bình tĩnh, lão tử có thể thắng! Nhất định sẽ có biện pháp!
Cửu hoàng tử thấy sự việc bị bại lộ liền đổ tất cả sự việc cho Tống Vân Kiều.
Thể hiện hắn bị lừa gạt.
Nhưng thần y là thật.
Trong lòng Lục hoàng tử và Cửu hoàng tử biết rõ, Minh Thù cũng hiểu rất rõ. Ở phủ Tông Nhân không có người nào có bản lĩnh, căn bản không thể cướp người về.
Có điều bây giờ không phải lúc vạch mặt Cửu hoàng tử.
Vì lo cho sự an toàn, Lục hoàng tử từ chối cung cấp thần y cho Cửu hoàng tử.
Cửu hoàng tử rời khỏi vương phủ, sau khi xe ngựa đi thật xa, hắn chỉ đành đập cái chén trong tay để phát tiết.
Người bên ngoài xe câm như hến.
“Phế vật!”
Một tiếng phế vật này không biết Cửu hoàng tử mắng người nào.
Thuộc hạ trong xe ngựa sợ hãi run bần bật: “Điện hạ, là chuyện xấu của thế tử phi kia.”
“Thế tử phi... Tần Vu...” Tần gia đã không còn, nữ nhân này lại không sao cả.
“Điện hạ, thuộc hạ cảm thấy Tống Vân Kiều kia nói vậy chưa chắc là thật. Lục hoàng tử tàn phế nhiều năm như vậy, sao có thể có dã tâm đó. Trong triều căn bản không có người của hắn ra chống đỡ...”
Cửu hoàng tử hừ lạnh: “Không chỉ có chó mới cắn người.”
Hắn đã sớm hoài nghi lão lục, nhưng vẫn không có chứng cứ gì, mãi cho đến khi Tống Vân Kiều tới tìm hắn.
Nếu hắn tập trung toàn lực đấu với Tam hoàng tử, ngư ông đắc lợi cuối cùng chỉ có thể là tên què này.
Thuộc hạ “ê a” một tiếng: “Điện hạ, làm sao bây giờ?”
“Tìm người thăm dò một chút.”
Thuộc hạ hiểu rõ thăm dò đây là có ý gì, hắn lên tiếng.
Cửu hoàng tử lại bổ sung một câu: “Bên phía Tần Vu kia cũng phải dạy dỗ một chút cho ta.”
-
Hơn nửa đêm Dật An Vương bị đánh thức, ông khoác y phục ngồi xuống.
“Bên ngoài làm gì đấy?”
Hạ nhân vội vã thắp đèn đi qua, âm thanh run rẩy trả lời: “Vương gia, có thích khách.”
“Bắt được chưa?” Dật An Vương không chút phản ứng hỏi.
Hạ nhân vô cùng kinh ngạc vương gia nhà mình lại bình tĩnh như vậy: “Bắt... bắt được rồi ạ, thế tử phi bắt được.”
Nghĩ lại dáng vẻ thích khách bị đánh không bò dậy nổi, hạ nhân chỉ cảm thấy lạnh run.
Ngày thường thế tử rất ôn nhu, cười lên quả thực phát ra hào quang.
Vì sao thế tử phi lại đánh người thô bạo như vậy...
“Thế tử không sao chứ?”
“Không... không sao ạ.”
“Đừng để bọn họ gây ồn ào.” Dật An Vương nói một tiếng, hạ nhân cho là ông muốn ra ngoài chủ trì đại cuộc, ai ngờ Dật An Vương gục đầu xuống... ngủ tiếp.
Hạ nhân: “...”
Vương gia! Có thích khách!
Bên Minh Thù không ngừng gặp phải thích khách, còn có cả bên Lục hoàng tử.
Minh Thù và Lục hoàng tử trao đổi một chút kinh nghiệm chiến đấu, cuối cùng đưa ra một phương án: “Bắt Tam hoàng tử và Cửu hoàng tử lại!”
Lục hoàng tử: “...”
Người ta đều muốn giết chết ngươi, ngươi còn giảng cái gì mà đạo nghĩa giang hồ?
Lục hoàng tử nói: “Cô muốn sự việc trở nên đơn giản, nhưng thế lực phía sau Tam hoàng tử và Cửu hoàng tử vô cùng phức tạp.”
“Người muốn sự việc trở nên phức tạp.” Minh Thù nói:
“Quên đi, chuyện này cũng không liên quan đến ta, dù sao Tống Vân Kiều cũng đã giải quyết rồi.”
Lục hoàng tử ngẩng đầu: “Ban đầu cô giúp ta cũng là vì Tống Vân Kiều, vì sao?”
Hắn từng điều tra nàng và Tống Vân Kiều cũng không có thù hận gì.
“Bởi vì...” Ánh mắt Minh Thù sáng lên.
“Nàng ta rất đáng yêu.”
“...” Dễ thương mà cô còn làm khổ người ta? Bị điên rồi!
“Chờ một chút.” Lục hoàng tử gọi Minh Thù lại.
“Vĩnh Ngạn đạo trưởng nói cô có thể có cách chữa bệnh cho Vân Yên.”
“Lão đạo trưởng mũi to sao cứ nhằm vào ta không tha?” Trẫm đắc tội ông ta chỗ nào rồi!
“Vậy cô thật sự có biện pháp?”
“Có thì có.” Minh Thù cười.
“Có điều nàng ta biết nấu cơm không?”
Lục hoàng tử: “...”
Lại là vấn đề này!
Tống Vân Yên đường đường là thiên kim tiểu thư, ngay cả phòng bếp cũng chưa từng vào, sao có thể biết nấu cơm.
“Không biết nấu cơm, ta không cứu.”
Minh Thù thẳng thắn từ chối Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử muốn bắt người lại, cuối cùng nhớ đến lực chiến đấu của nàng, chỉ có thể từ bỏ.
Cả ngày toàn tặng đồ ăn ngon đến Dật An Vương phủ.
Cơ Tầm rất tức giận.
Nàng lại thông đồng với người bên ngoài!
Lão tử đẹp trai như vậy lại không thích, lại phải ra bên ngoài tìm cỏ dại, có gì tốt!
Vì vậy Cơ Tầm lấy trộm chìa khóa kho vàng của Dật An Vương, cả ngày bắt đầu mua đồ ngon cho Minh Thù, nỗ lực nuông chiều nàng.
Dật An Vương cũng rất nghi hoặc, một ngày nọ bắt lấy nàng hỏi: “Con và Lục hoàng tử có quan hệ gì?”
Ông cũng không thể để nha đầu chết tiệt này cắm sừng con trai ông.
Minh Thù đáp: “Không có quan hệ gì cả.”
Dật An Vương nói: “Không có quan hệ gì, cả ngày hắn cứ tặng đồ ăn cho con.”
“Có thể hắn...” Minh Thù suy nghĩ một chút.
“Què chân biến thành bại não.”
Nói xong còn gật gật đầu.
Dật An Vương: “...”
Lục hoàng tử thực sự đắc tội với nàng?
“Nương tử...” Cơ Tầm mang theo một đám hạ nhân từ bên ngoài phủ đi vào, tất cả đồ trong tay đều là đồ ăn.
Hắn nhét đồ ăn cho Minh Thù: “Nương tử, ăn đi.”
“Sao ngươi lại đi ra ngoài?”
“Mua, rất nhiều, đồ ăn.” Cơ Tầm đáp:
“Đều cho nương tử.”
Dật An Vương: “...” Chưa từng mua gì cho ông!
Hai đứa con phá của!
Tức chết ông!
Dật An Vương tức giận bỏ đi.
Minh Thù ôm đồ ăn vặt quay về viện, Cơ Tầm nhảy tới nhảy lui ở bên cạnh.
Ánh mắt Minh Thù rơi trên người hắn, giờ khắc này thời gian dường như dừng lại.
Hắn thực sự rất tốt.
Tốt đến nỗi…
Nàng không muốn hắn trở thành mục tiêu bị tính kế, bọn họ có mục đích gì.
Cứ như vậy đi.
-
Cửu hoàng tử mất tích rồi.
Chuyện này gây nên không ít sóng gió ở kinh thành, đường đường là một hoàng tử lại đột nhiên mất tích, hoàng đế hạ lệnh phải tìm cho bằng được Cửu hoàng tử.
Lục hoàng tử nghĩ tới đầu tiên chính là Minh Thù.
Mà cũng đúng là do Minh Thù làm, ai bảo hắn muốn tìm đường chết, tới ám sát nàng.
Cơ Tầm, cái tên bệnh thần kinh kia thừa cơ hội đó cứ phá rối nàng mấy ngày trời, quấy rầy nàng và đồ ăn vặt thân yêu.
Quả thực không thể tha thứ!
Nàng trả thù chưa bao giờ phân chia thời gian.
Đợi lúc nào có cơ hội thì lúc đó sẽ báo thù.
Còn Cửu hoàng tử đã đi chỗ nào rồi.
Đang ở trên một chiếc thuyền buôn ngoài biển.
Lúc này Cửu hoàng tử đang nằm trên khoang thuyền nhăn nhúm lại bẩn thỉu, tay chân bị trói lại, ngay cả miệng cũng bị bịt kín.
Cửu hoàng tử vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì bị người ném tới một đảo hoang.
Kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
Chờ hắn thoát khỏi đảo hoang trở lại kinh thành thì Lục hoàng tử đã đăng cơ được hai năm.
Thiên hạ thái bình, quốc thái dân an.