“Đúng là tôi hại chết mẹ của tôi.”
Kỳ Ngự ngồi ở nơi hẻo lánh, hắn cúi thấp đầu, thanh âm rất thấp.
“Bọn họ nói tôi là tai tinh cũng không sai, bởi vì người thân bên cạnh tôi cuối cùng đều chết hết.”
Mẹ của hắn, bạn bè của hắn...
Đều chết hết.
Minh Thù kéo hắn vào trong ngực: “Tôi vẫn còn ở đây.”
Kỳ Ngự ôm eo cô, thanh âm rầu rĩ: “Tôi đã từng mơ thấy... Em cũng sẽ chết.”
Minh Thù nhớ tới thời điểm hắn là Diệp Tịch, sau khi trải qua giấc mơ kia hắn vẫn luôn trong trạng thái vô cùng bất an.
Minh Thù ôm chặt hắn: “Tôi làm sao lại chết, tôi sẽ không chết.”
Không ai sẽ nghĩ cô chết.
Cô sẽ không chết, cũng không thể chết.
Kỳ Ngự ngẩng đầu, con ngươi có chút ẩm ướt, mấp máy cánh môi đỏ mọng: “Em sẽ luôn ở bên cạnh tôi đúng không?”
Minh Thù trong con ngươi chỉ có bóng của hắn, cô dừng vài giây, khẽ gật đầu: “Ừ.”
Kỳ Ngự tiến lên hôn Minh Thù.
Hai người ngã xuống giường lớn, Minh Thù ôm cổ Kỳ Ngự đáp lại hắn một nụ hôn nóng bỏng.
Hắn lúc này giống một đám lửa, muốn cùng cô triệt để bốc cháy.
Ngón tay Kỳ Ngự lướt qua đường cong của Minh Thù, Minh Thù đột nhiên nắm chặt tay hắn.
“Ngoan, không muốn.”
Kỳ Ngự cắn môi cô: “Vì sao?”
Hắn muốn chiếm hữu cô.
Chiếm hữu một mình cô.
“Hiện tại tôi là linh hồn thể.” Lực lượng của linh hồn thể hắn sẽ không chịu nổi. Minh Thù dỗ hắn: “Ngoan một chút, chờ tôi mang anh trở về.”
Kỳ Ngự có thể phân biệt bình thường cô vẫn qua loa lấy lệ, hiện tại cô đang rất thật lòng.
Kỳ Ngự khẽ cắn mấy lần, không tiếp tục nhưng cũng không có ý định bỏ qua cho cô: “Vậy em giúp tôi một chút?”
Minh Thù: “...”
Minh Thù cảm thấy mình tạo nghiệp, vừa rồi không nên đáp ứng để tự hắn khóc đi, khóc xong không phải vẫn là một trang hảo hán sao?
Ai mà không có điểm bực mình!
Nhiều năm trôi qua như vậy hắn vẫn có thể không chịu nổi?
Tiểu yêu tinh của trẫm tại sao lại vô dụng như vậy!
Tiếng thở dốc nhẹ nhàng của Kỳ Ngự giống như mèo cào trong lòng cô.
Đáy lòng cô hơi run rẩy, vừa mềm nhũn vừa rối tinh rối mù, nếu không phải sợ thân thể của hắn không chịu nổi, cô thật sự muốn làm hắn ngay chỗ này.
Xong việc, Minh Thù hôn một cái lên mồ hôi dính trên trán hắn: “Tắm không?”
Kỳ Ngự lắc đầu, ôm cô không buông tay, Minh Thù chỉ có thể tùy tiện dọn dẹp một chút rồi ôm hắn nằm xuống.
Hắn trầm mặc không nói lời nào, Minh Thù nói hai câu hắn đều không đáp lại, Minh Thù đành phải ôm hắn.
Minh Thù hỏi: “Ngủ một lát đi.”
Kỳ Ngự nhắm mắt lại, chóp mũi quanh quẩn khí lạnh, hắn đem nơi mềm yếu nhất của mình giao cho người bên cạnh.
Kỳ Ngự cảm thấy mình hẳn là đang mơ.
Hắn trở lại lúc mẹ hắn vẫn chưa chết.
“Tiểu Cửu, con mau tới đây, mẹ làm cho con bánh xốp đường con thích ăn nhất đây.”
Tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác từ cuối hành lang chạy tới, nữ nhân dung mạo không thấy rõ, nhưng thanh âm của cô rất ôn nhu.
“Mẹ, hôm nay Thiên lão sư khen con đó.”
“Thật sao? Vậy tiểu Cửu của chúng ta rất lợi hại, mẹ ban thưởng cho con ăn thêm hai phần bánh xốp đường có được không?”
Bánh đường xốp màu vàng kim được đưa đến trước mặt hắn.
Tiểu Kỳ Ngự mang theo giọng nói tung tăng: “Được!”
Nhưng thời điểm hắn đưa tay lấy cục diện bốn phía đột nhiên thay đổi.
Hắn đứng bên trong phế tích, bốn phía bất ổn, dị chủng càn quấy.
Thân thể nữ nhân nằm cách đó không xa, máu tươi từ trước ngực cô chảy xuống, một đường chảy dài đến dưới chân hắn.
Kỳ Ngự bỗng nhiên mở mắt ra, trong ngực trống rỗng, hắn cơ hồ là hốt hoảng đứng dậy.
“Cô vợ nhỏ?”
Ánh sáng bốn phía tĩnh mịch, lộ ra nhiệt độ băng lãnh.
Cô ấy không ở đây.
Tại sao cô ấy lại không ở đây?
Bất an từ đáy lòng bay lên vô hạn phóng đại.
Minh Thù đột nhiên từ trong hư không đi ra: “Sao vậy?”
Kỳ Ngự đưa tay ôm lấy cô, mang theo giọng nói run rẩy: “Tôi cho là em không có ở đây.”
Minh Thù trầm mặc vỗ vỗ sau lưng hắn, vô cùng nhẹ nhàng nói một tiếng: “Tôi ở đây.”
“Em đi đâu vậy?”
“Ha, người anh em kim mao kia của anh đã trở về.” Minh Thù nói: “Tôi đi nhìn thoáng qua, rất thảm đó, anh có muốn đi xem một chút hay không, nói không chừng tâm tình có thể cao hứng một chút?”
Kỳ Ngự: “...”
-
Kỳ Hạc quả thực rất thảm, toàn thân trên dưới cơ hồ đều không có chỗ nào tốt.
Bất quá cách cái chết còn rất xa.
Ở trong căn cứ chữa trị một vòng, ngoại trừ mấy chỗ đặc biệt nặng, những nơi còn lại đều tốt.
Lạc Yến cũng quay về rồi, so với Kỳ Hạc, hắn bị thương nặng hơn một chút.
Dù sao hai người nếu so ai thảm hơn thì là kẻ tám lạng người nửa cân.
Lạc Yến đã được đưa về phòng nghỉ ngơi, Kỳ Hạc còn đang phòng trị liệu, lúc này không ít người đang vây quanh.
Dì Mai khả năng còn choáng, vẫn chưa xuất hiện trong đám người.
“Cửu Thiếu...”
“Cửu Thiếu!”
Đám người nhường ra một con đường, Kỳ Ngự đưa Minh Thù đi vào, hai mắt hắn dò xét trên dưới: “Vẫn chưa chết, thật sự đáng tiếc, mẹ anh đều cho là tôi khắc chết anh rồi.”
Kỳ Hạc khẽ nhíu mày: “Tiểu Cửu, chúng ta có cần phải thế này...”
“Đừng gọi tôi như vậy.” Kỳ Ngự nói.
Kỳ Hạc hít sâu: “Kỳ Ngự, lúc này chúng ta có thể buông những việc khác xuống hay không?”
“Tôi ngược lại thật muốn hỏi anh một chút, lúc trước tại sao muốn...”
Kỳ Hạc đột nhiên nhìn về phía người bên cạnh: “Các người ra ngoài trước.”
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, theo thứ tự lui ra ngoài, phòng trị liệu chỉ còn lại ba người bọn họ.
“Lúc trước tại sao anh phải bắt tôi đi làm nhiệm vụ kia, anh muốn làm gì với cô ấy? Anh cùng Lạc Yến cấu kết với nhau làm việc xấu tính toán tôi!”
Tóc vàng của Kỳ Hạc trước đó cơ hồ là đến eo, lúc này chỉ tới dưới mặt, phối hợp với sắc mặt tái nhợt của hắn có một chút ý nhị.
Hắn chống đỡ thân thể, ngồi dậy một chút.
Hắn nhìn về phía Minh Thù, chậm rãi phun ra mấy chữ: “Bởi vì cô ấy là mấu chốt.”
“Mấu chốt?”
“Trước đó kiểm có một số vi diện xuất hiện dị thường, chúng tôi phát hiện ra cô ấy.”
“Sau đó thì sao?”
Kỳ Hạc nhìn về phía Minh Thù: “Tôi muốn hỏi Minh Thù tiểu thư một vấn đề, cô cùng hệ thống thượng cổ đời thứ nhất có quan hệ như thế nào?”
Minh Thù: “Không có quan hệ gì, trước khi tới đây tôi cũng không biết cái tên này.”
Kỳ Hạc đổi câu hỏi khác: “Vậy làm sao cô vào được những vi diện kia?”
Minh Thù nhìn hắn, cũng không đáp lời.
Kỳ Hạc nói: “Minh Thù tiểu thư, nếu như cô muốn biết một chút chân tướng, hiện tại xin hãy trả lời vấn đề của tôi.”
Minh Thù cười nhạt: “Tôi cũng không muốn biết đâu.”
Kỳ Hạc cũng không nhụt chí: “Thiên Khải thì sao? Cô cũng không muốn biết sao?”
Minh Thù nhíu mày, lại là Thiên Khải.
Một giây sau cô mới nâng lên nụ cười: “Tôi không biết cái gì thượng cổ, tôi tiến vào được những vi diện kia đều từ một hệ thống tên là Hài Hòa Hiệu, bất quá từ lúc tôi tới đây cũng không liên lạc được với nó.”
Kỳ Hạc: “Nếu như tôi đoán không sai thì hệ thống của Minh Thù tiểu thư chính là thượng cổ.”
Minh Thù cũng không thèm để ý: “Ha, nó muốn làm gì? Xưng bá thế giới? Thế giới của các người đều đã tận thế, xưng bá thế giới như thế này thì có lợi ích gì?”
Kỳ Hạc nói: “Mục đích của nó là phá hủy cục quản lý.”
“Nó không phải đã phá hủy rồi sao.”
“Minh Thù tiểu thư biết cục quản lý làm gì không?”
Minh Thù suy đoán lung tung: “Ăn no không có chuyện làm chơi cái trò công lược, dưỡng thành cái gì?”
Kỳ Hạc: “...”
Hắn nhìn về phía Kỳ Ngự, lâu như vậy cậu cũng không nói cho cô ấy biết cục quản lý làm gì sao?
Kỳ Ngự trực tiếp dời ánh mắt, nhìn cũng không muốn nhìn hắn.