“Ta lúc đầu có thể phi thăng đắc đạo, kết quả không hiểu sao lại rơi đến nơi này, ta không trở về được, sư phụ của ta, sư huynh sư đệ của ta, các sư tỷ sư muội của ta, ai ta cũng đều không gặp được.”
Không biết có phải là đang hăng say hay không, Tuyên Chỉ ngồi xổm người xuống ôm đầu gối khóc rống.
“Ta vừa tìm được một người để ký thác tinh thần, ngươi còn cùng ta đoạt, hu hu hu, các ngươi đều là người xấu...”
Minh · đồ ngốc · người xấu · Thù: “...”
Tình địch này không đi theo kịch bản a!
Trẫm vẫn là nên nghĩ làm sao cứu vớt thế giới đi.
-
Con sen! Xảy ra vấn đề rồi!
Minh Thù hơn nửa đêm nghe thấy tiếng thú nhỏ gầm gừ, cô nghi hoặc đứng lên.
Thú nhỏ tiếp tục gào thét: Ngươi mau trở về!
Trở về? Hiện tại?
Thú nhỏ hung hăng thúc giục, Minh Thù cau mày nhìn người bên cạnh một chút.
Ánh sáng của căn phòng tịch mịch.
Thời gian lúc này phảng phất như dừng lại.
Không biết qua bao lâu, người mới vừa rồi còn ở căn phòng lúc này đã không thấy tung tích, chỉ còn lại căn phòng trống rỗng.
Âm thanh thanh lệ hót vang trên bầu trời mênh mông, chim to nâng đuôi diễm lệ bay lượn từ vạn dặm bay qua.
Suối nước róc rách, chảy xiết từ phương xa.
Trong không khí có một chút vặn vẹo.
Hai thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
Minh Thù dẫm lên mặt đất quen thuộc, linh khí bốn phía giống như tìm được chủ nhân thân mật vây quanh tới.
“Ở bên kia!”
Minh Thù quay đầu thấy mấy người cầm kiếm đuổi về phía cô, khí thế hùng hổ.
Minh Thù: “...”
Đám người này làm sao còn ở đây!
“Bắt lấy cô ta!”
Minh Thù ôm Kỳ Ngự, cô nhấp môi dưới ngửa đầu nhìn lên bầu trời, trước khi mấy người kia đuổi tới liền chạy về một hướng.
Kỳ Ngự chính là bị xóc nảy nên tỉnh lại, hắn có chút mơ màng nhìn mấy người đang đuổi theo đằng sau.
Hắn bị Minh Thù ôm lên, lúc này chân không chạm đất, khi thì bay lên trời làm thân thể hắn không được tốt cho lắm
Chậm chậm, Kỳ Ngự hỏi: “Cô vợ nhỏ... Em có thể nói cho tôi biết đây là nơi nào không?”
Minh Thù vội trả lời: “Vạn Kính Giới.”
Vạn Kính Giới?
Chưa từng nghe qua...
Những thứ ở đây đều xa lạ.
Cho nên hiện tại đã không ở thế giới kia của hắn sao?
Cô không phải đã đáp ứng mình...
Kỳ Ngự tâm tình phức tạp không nói ra được.
Chờ chút!
Cô lại có thể trực tiếp đưa mình đến một thế giới khác?
“Việc này có nguyên nhân, đừng tức giận.” Minh Thù nói: “Chờ tôi giải quyết bên này xong lại mang anh trở về.”
Kỳ Ngự ôm cổ Minh Thù: “Em là đang giải thích cho tôi sao?”
“Không phải.”
“...”
Minh Thù đuổi kịp đại điểu trước đó bay trên đỉnh đầu cô, nhảy lên rơi xuống trên thân đại điểu: “Về Vạn Kính Sơn!”
Đại điểu dường như bị giật mình nên bị rơi xuống dán vào ngọn cây phía dưới, khó khăn lắm mới kéo được mình về không trung.
Tốc độ của đại điểu cực nhanh, đám người phía người kia dần dần trở nên càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Kỳ Ngự được Minh Thù ôm trong ngực, đại điểu bay lượn trên trời cũng không lọt tí gió nào vào.
Hắn nhìn thấy những tòa nhà lơ lửng trên không trung phía trước.
Không có chút nguyên lý nào, chính là như vậy trôi lơ lửng giữa không trung, một toà rồi một toà, liên miên bất tuyệt.
Đại điểu hót vang lên, bay tới những khu nhà kia lại bỗng nhiên cất cao bay về phía núi non trùng điệp.
Kỳ Ngự lấy lại tinh thần: “Vừa rồi người đuổi theo em là ai?”
“Ừ...” Minh Thù nghĩ nghĩ: “Không biết.”
“Không biết? Không biết thì bọn họ đuổi theo em làm gì?” Có bệnh a! Hơn nữa nhìn bộ dáng của bọn hắn rõ ràng trước đó đã gặp qua cô.
Minh Thù xem thường: “Tôi ăn chút gì đó, đại khái là muốn ăn trở về...”
Kỳ Ngự: “...”
Ngươi đến cùng ăn của bọn hắn cái gì, bọn hắn lại muốn ăn trở về?
Kỳ Ngự hậu tri hậu giác, nhiệt độ cơ thể của người đang ôm hắn dường như đang khôi phục bình thường.
“Em...” Hắn quay đầu, ánh mắt thẳng tắp xông vào mắt Minh Thù: “Thân thể của em?”
So với thời điểm là linh hồn thể, thiếu nữ trước mặt đã ít mông lung phiêu hốt, càng làm cho người ta kinh diễm.
Minh Thù mỉm cười, cúi đầu ngăn chặn cánh môi hắn.
Đại điểu bay rất không ổn định, lúc cao lúc thấp, Kỳ Ngự cảm giác mình đang ngồi cáp treo, mà nhiệt độ trên người cô không ngừng truyền tới.
Thật sự lúc này người cô đã có máu có thịt.
Có chút gió phất qua hai gò má, Kỳ Ngự hơi mở mắt, Minh Thù đồng thời buông hắn ra:“Cảm nhận được chưa?”
Kỳ Ngự biểu hiện có chút ngốc, hắn đưa tay sờ trên người Minh Thù, dường như xác định cô không còn là linh hồn thể.
Tiếng gió càng lúc càng lớn, Kỳ Ngự ghé mắt nhìn xuống dưới, lúc này bọn họ đang ở trên một mảnh núi.
Minh Thù đột nhiên ôm hắn, xoay người nhảy xuống.
Kỳ Ngự theo bản năng ôm lấy Minh Thù.
Đầu hắn bị cô đặt trong cổ, ngoại trừ trên người có chút hơi lạnh ngoài ra cũng không có cảm giác khác.
Minh Thù tùy ý hạ xuống, giữa không trung hình như có một tầng lá chắn trong suốt, trong khoảng khắc cô tới gần lá chắn liền tách ra.
Phong cảnh phía dưới cùng phía trên hoàn toàn không giống.
Minh Thù rơi xuống từ trong lá chắn.
Váy áo trên người tung bay, có đường vân phát họa kéo dài trên vạt áo.
Dưới chân Kỳ Ngự dẫm lên thực địa, có khí lưu dễ chịu bao trùm hắn giống như trôi lơ lửng trong nước ấm, toàn thân đều là cảm giác thoải mái.
“Tôn chủ.”
Giọng nói nhẹ nhàng từ phía trước vang lên, Kỳ Ngự bị Minh Thù buông ra.
Hắn nhìn về hướng âm thanh truyền tới.
Trước cầu thang trắng tinh như ngọc có một đám cô gái áo lam đứng chắp tay, dẫn đầu là nữ tử mang áo màu tím hơi cúi người: “Cung nghênh tôn chủ về núi.”
“Cung nghênh tôn chủ về núi.”
Giọng nói vang vọng bên tai Kỳ Ngự, tầm mắt lướt qua cung điện phía trên bậc thang.
Toàn bộ cung điện đều lơ lửng giữa không trung, tiên khí vây quanh giống như bồng lai tiên cảnh.
Tòa cung điện này tọa ở nơi cao nhất, hắn có thể trông thấy nơi thấp bé phương xa, xung quanh cung điện đều là các tòa nhà lơ lửng giữa không trung.
Xa xa tựa hồ có tầng tầng lớp lớp thanh âm truyền đến —— Cung nghênh tôn chủ về núi.
Minh Thù kéo Kỳ Ngự: “Đây là tôn chủ phu nhân của các ngươi.”
Nữ tử áo tím không chần chờ chút nào: “Xin chào tôn chủ phu nhân.”
Lần này chỉ có đám người sau lưng cô ấy phụ họa, bốn phía cũng không tiếp tục truyền đến thanh âm nữa.
Kỳ Ngự: “!!???”
Chờ chút! Tôn chủ phu nhân là cái quỷ gì!
CMN ai là phu nhân của các ngươi!!
Đao của lão tử đâu!
Được rồi.
Dù sao gọi cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào, cô thích gọi như vậy thì cứ gọi như vậy đi.
Minh Thù nắm tay Kỳ Ngự giẫm lên bậc thang bạch ngọc đi lên: “Tụ Hoan, có người tìm ta sao?”
Nữ tử áo tím cũng chính là Tụ Hoan cung kính trả lời: “Đúng vậy, là Ly Dương quốc sư đại nhân, đã đợi tôn chủ nhiều ngày.”
Minh Thù gật đầu, không có nói thêm gì một đường đi lên trên, tiến vào trong điện.
Trên đường đi có không người áo lam, có nam có nữ, gặp cô đều dồn dập cúi đầu hành lễ, không ai dám nhìn nhiều.
Minh Thù không dừng lại ở đại điện mà mang theo hắn vòng qua đại điện đi đến phía sau.
Hắn được đưa vào một căn phòng, trong phòng sương mù dày đặt, tất cả sương mù đều là từ ao lớn trong phòng tràn ra ngoài.
Minh Thù đóng cửa lại, chỉ vào ao: “Cởi đồ rồi nhảy vào.”
Kỳ Ngự: “??”
Thấy Kỳ Ngự đứng đấy bất động, Minh Thù tự mình động thủ, cởi áo hắn xuống: “Ở dưới cũng muốn tôi làm thay?”
Kỳ Ngự hạ mắt, cong môi dưới: “Ừm.”
Minh Thù gật đầu, không có chút ôn nhu nào đem hắn lột sạch, trực tiếp đẩy vào trong hồ.